16.
Cuộc sống một ngày lại một ngày trôi qua, sau giông bão vẫn là vẻ yên bình hằng có.
Về sau La An tiếp cận Tiêu Chiến, muốn Vương Nhất Bác tín nhiệm mình. Tiêu Chiến không nói gì, ngay cả biểu cảm cũng không đổi, làm cho La An ê mặt bỏ đi.
La An đến gần Tiêu Chiến cũng cảm thấy không thoải mái, hoàn toàn là vì Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác phát giác tâm trạng của Tiêu Chiến bắt đầu tồi tệ hơn sau cái chết của Kiên Quả, lúc nào cũng im lặng, hắn bắt đầu dành nhiều thời gian khiến Tiêu Chiến vui vẻ hơn. Hắn đã từng mang một con mèo nhỏ về nhà cho Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến cũng không quá hứng thú, mèo nhỏ không có ai cẩn thận chăm sóc thì không được, đành đem nó đi.
Vương Nhất Bác đối xử với Tiêu Chiến càng tốt, tốt đến mức khiến La An nổi điên.
Tiêu Chiến không phải không nhận ra tình cảm của Vương Nhất Bác dành cho mình, chẳng qua là bản thân không còn tin tưởng, hai năm vội vàng làm sao có thể bù đắp khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy.
Có La An bầu bạn chính là cái gai đâm vào cổ họng của Tiêu Chiến không rút ra được, nuốt không trôi.
Vương Nhất Bác nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tạm gác công việc, đưa Tiêu Chiến ra ngoài giải sầu, bọn họ đi trượt tuyết.
Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc xong cũng không nói với Tiêu Chiến, muốn anh nhận lấy kinh hỉ từ mình. Vậy nên lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, phát hiện Vương Nhất Bác đang nhẹ nhàng giúp mình dém chăn, ngay cả hơi thở cũng cố kìm nén, đôi mắt sâu thẳm đó dễ dàng in hằn trên gương mặt, thâm tình lại bất an.
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, thoắt cái như vạn năm đã qua, cho đến khi Vương Nhất Bác phát ra một tiếng cười khẽ, "Em đẹp trai vậy sao? Nhìn đến ngây người luôn rồi."
"Đúng vậy, ngài đẹp trai vô cùng."
"Lại bắt đầu phải không Tiêu Chiến!"
Bọn họ cười đùa ầm ĩ giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Tiêu Chiến yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ trên máy bay, anh không hỏi Vương Nhất Bác bọn họ đi đâu, anh cảm thấy đi đâu cũng được, chỉ cần ở bên hắn, bên cạnh Vương Nhất Bác, cho dù đi đến chân trời góc bể, đi tới biển cạn đá mòn, anh cũng không oán không hối.
17.
Trước khi đến nơi, Vương Nhất Bác đã mặc hết lớp áo này đến lớp áo khác cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến liền đoán được thời tiết rất lạnh, khả năng cao sẽ có tuyết, nhưng khi nhìn thấy một màu trắng xóa, tâm trạng của anh lại thay đổi, anh mường tượng mình hóa thân thành một đứa trẻ bay nhảy, thậm chí lăn một vòng trong tuyết.
Từ khi hạ cánh, đôi mắt Vương Nhất Bác luôn dõi theo Tiêu Chiến, nhìn đối phương tung tăng nô đùa, tâm trạng không vui vẻ thì quá có lỗi với bản thân.
"Thích không?" Vương Nhất Bác chỉ vào tuyết trắng ngần.
"Thích." Tiêu Chiến gật đầu.
"Thích không?" Vương Nhất Bác chỉ mình.
"Thích!" Tiêu Chiến liên tục gật đầu.
Sau đó, Vương Nhất Bác, người mà Tiêu Chiến thích, đạp lên nền tuyết trắng, dùng sức hôn Tiêu Chiến, người mà hắn thích hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
「EDIT | BJYX」NGỦ NGON
FanfictionTác giả: 讨厌菠萝的猫 Editor: Mỡ Thể loại: Hiện đại, Ngược, Gương vỡ lại lành Link gốc: https://tieba.baidu.com/p/5931293135?pn=1 Bản gốc: Hoàn BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG RE-UP ĐI NƠI KHÁC.