Phần 2 - hồi 2: Hoàng Tử của vương quốc Litih.

1.5K 106 2
                                    

Ở một vương quốc nọ, nơi đó tất cả người dân từ em bé đến người già đều có phép thuật. Vương quốc đó có tên là Litih, những thần dân ở vương quốc đó được gọi là phù thủy. Không phải phù thủy nào cũng xấu xí ác độc như mọi người nghĩ, những phù thủy ờ đây sống nhờ vào năng lượng thiên nhiên luôn trẻ đẹp và khỏe mạnh.

Mỗi người dân ở vương quốc Litih khi lên 4 bắt đầu học phép thuật và tạo ra màu sắc của một quả cầu pha lê, màu sắc đó đại diện cho sức mạnh cũng như linh hồn. Song, có những phù thủy bán linh hồn cho quỷ dữ trở thành một phù thủy cực kì độc ác và xấu xa. Những phù thủy ấy, khi đã bán linh hồn cho ác quỷ thường màu sắc của quả cầu pha lê sẽ biến thành màu đen. Màu của sự chết chóc và hắc ám.

Litih có một quốc bảo mà cả vương quốc đều quý trọng, không phải đồ vật mà là một quốc bảo sống, đó chính là Hoshi, hoàng tử duy nhất của Litih. 

Lúc Hoshi chào đời, trên bầu trời xuất hiện hiện tượng cực quang và rất nhiều chim én bay lượng trước cửa sổ phòng sinh của Hoàng Hậu. Nhiều người nghĩ rằng anh sẽ là một vị hoàng tử xuất chúng nhất trong lịch sử của Litih nhưng không, anh chỉ là một người bình thường hơn cả bình thường chứ không có một chút năng bẩm sinh gì của một phù thủy hay thần dân ở Litih. Bởi vì anh xuất thân từ hoàng tộc nên các thần dân trong vương quốc không dám dị nghị hay bàn tán về anh bất kỳ điều gì.

Có một điều đặc biệt ở Hoshi là từ nhỏ đến lớn Hoàng Đế và Hoàng Hậu không cho anh đụng đến cây cỏ. Luôn bắt anh đọc sách để học cách nhẫn nhịn và chịu đựng cực hạn dù có chuyện gì xảy ra mà không cho anh học phép thuật cải tạo năng lực của mình. Kể từ khi lên bốn,  Hoshi cũng bắt đầu học phép thuật như bao đứa trẻ khác nhưng khi anh tạo ra quả cầu pha lê màu đen, màu của những phù thủy đã bán linh hồn cho ác quỷ, kể từ đó Hoàng Đế và Hoàng Hậu không cho anh học thêm bất kì phép thuật nào nữa và đây chính là bí mật mà Hoàng Đế và Hoàng Hậu muốn chôn vùi nó vĩnh viễn.

Vậy tại sao, một Hoàng Tử chẳng có năng lực gì đặc biệt mà lại là quốc bảo của cả một vương quốc phồn thịnh? Đó chính là lòng trắc ẩn và trái tim yêu thương con dân của một bậc Đế Vương cần có.

...

Thu rồi lại Đông, Đông rồi lại Xuân. Mùa Xuân đến khắp nơi ở các vương quốc khác nhau đều rộn ràng chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân. Tiếng nông dân trò chuyện vui vẻ trên những cánh đồng, tiếng trẻ em cười khúc khích vui đùa trên đường phố hay đàn én bay rợp trời.

Xa xa trên đường phố một chàng trai một thân mặc đồ trắng, toát lên vẻ thanh khiết và khí chất của hoàng tộc. Khoảnh khắc chàng trai đó xuất hiện cả khu phố đã ngập tràn tiếng cười nói nay còn rộn ràng hơn. Đi sau chàng trai ấy là bốn vệ binh  đeo kiếm bên người. 

Đầy khí chất vương giả nhưng lại không mang áp lực, sát khí đến mọi người xung quanh. Chàng trai ấy đi tới đâu, người dân đều đem quà dâng tặng. Có người tặng vải, có người tặng một rổ trái cây, có người tặng bánh mì và cả hoa cà thịt cá. Nhà anh vốn là nơi quyền lực bậc nhất ở vương quốc này, đương nhiên những thức người dân tặng đều không thiếu nhưng anh vẫn nhận miễn thấy nụ cười vui vẻ của họ là được. Thế nên bốn vệ binh đi sau anh tuy đeo kiếm trên người đó nhưng tay lại bận bịu bê những thứ người dân cho rồi.

SEVENTEEN Ở MỘT VŨ TRỤ KHÁCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ