Chương 20: Góc nhìn khác.

78 20 5
                                    

Vốn t tính để chương này có H, viết khoảng 3k từ là vừa, ai dè đoạn H t cực công viết trước đó bay màu rồi :v
Thôi thì bye H đi vậy :)))))

Dạo này lượt tương tác thấp lè tè, t phát hiện mấy bồ toàn like tới chương 7, 8 rồi mất hút hết trơn 😂
Thôi thì ai theo được tới đây cũng đáng quý rồi, t còn nghĩ cái này chả người nào thèm xem cơ :)))))

Old but gold: chap này cực kì OOC, t lỡ cho Trương và Vương thành bá tổng rồi :))))))
Typo, logic ngoài chuồng gà :))))))

.

.

.

Vương Kiệt Hy vốn đã có mặt ở tiệc tối này từ sớm. Thân là người thừa kế nhà họ Vương, sao anh vắng mặt được? Cũng vì thế, tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, Vương Kiệt Hy đều chứng kiến hết thảy.

Từ khi mới chỉ loáng thoáng xuất hiện ở cổng ra vào, cách hắn bước xuống xe, thân sĩ đỡ tay cô gái đó, đôi trai tài gái sắc bước vào, Diệp Tu vì cô ta lên tiếng, còn cả cái cách mà anh nhìn thấy mối quan hệ giữa hắn và những người khác đã phát triển ra sao.

Ở chỗ khá xa, Trương Tân Kiệt đồng dạng chìm vào thứ cảm xúc tối tăm, tiêu cực này. Kẻ lãnh tĩnh bất biến như Trương Tân Kiệt bị cắn xé bởi cảm xúc ghen tị đến chua chát ăn mòn tâm trí. Nhà họ Bạch, xứng sao? Ánh mắt của hắn chỉ có thể nhìn y, một mình y mà thôi. Mắt kính phản quang che khuất phần nào biểu cảm thật sự trên gương mặt, Trương Tân Kiệt vẫn mang vẻ ngoài bình tĩnh, lịch thiệp như cũ. Chẳng ai đoán được bên dưới lớp mặt nạ này đã đen đặc đến hóa đông.

Có lẽ do hoàn cảnh gia đình, Vương Kiệt Hy vẫn giữ bình tĩnh tốt hơn Trương Tân Kiệt, hoặc ít nhất anh tự cho rằng, bản thân  không phải người dễ xúc động. Đúng vậy, đến khi nốt đầu bản nhạc vang lên, ký ức ngày ấy như thác nước đổ ùa về, lắp đầy bộ não lý trí.

Người ngoài ai cũng biết, con trưởng Diệp gia đánh đàn thành thảm họa, hắn luôn cố ý đề tốc độ lên cao nhất có thể, mặc kệ bản nhạc gốc mang âm hưởng ra sao. Vị chiến thần âm nhạc, kẻ hủy diệt âm thanh, chủ nhân của sự điếc âm này, hoàn toàn dư sức biến những giai điệu tuyệt đẹp thành mớ hỗn độn trong thùng rác. Chắc chỉ trừ Đường Nhu, thiên kim nhà họ Đường, vẫn thân thiết với hắn, còn lại bất kì ai ở giớibén duyên với âm nhạc đều chỉ muốn né cái tên này ra thật xa.

Dù vậy, có người nào đó vẫn biết, thiên phú âm nhạc của Diệp Tu không hề tầm thường. Bởi vì ở những tháng ngày xa xưa nơi miền ký ức, thiếu niên ấy đã tay cầm tay đứa bé gầy gò, từng phím từng phím, gõ hết bản nhạc nhu hòa nhất cuộc đời đứa trẻ.

Với kẻ bị chính gia tộc ruồng bỏ mà nói, chẳng hề tồn tại thứ kiến thức cơ bản nào là được dạy dỗ bài bản. Tất cả mọi kĩ năng Vương Kiệt Hy sở hữu bây giờ, đều do một tay Diệp Tu dẫn dắt từng bước. Cả bản nhạc đó cũng vậy. Hắn từng bảo bản nhạc đó rất có ý nghĩa, do bà nội Diệp tự tay sáng tác, sẽ không tự tiện truyền ra ngoài.

Ngần ấy năm trôi qua, tâm hồn trưởng thành này vẫn luôn ấp ủ chút kiêu hãnh nho nhỏ từ khi còn là một đứa trẻ, về bí mật giữa riêng hai người mới có.

[TCCT][All Diệp/Vương Trương Diệp] Khi game hẹn hò mở route ẩn?!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ