16. CÚT

682 83 2
                                    

Quý Thần hít sâu một hơi, dù đang tức điên lên nhưng sự chịu đựng của hắn rất phi thường, hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Văn Toàn.

*Toàn, anh muốn nói chuyện riêng với em*

Nhiều lần tỏ rõ bản thân đã hết yêu, vậy mà cái tên này sống chết không chịu tha cho cô là sao đây? Văn Toàn chán ghét nhìn Quý Thần, còn chưa lên tiếng mắng, Ngọc Hải đã lịch thiệp nói.

*không biết cậu muốn nói gì với vợ sắp cưới của tôi? Đêm hôm thế này, tôi không yên tâm khi để cô ấy gặp riêng người đàn ông khác. Hay là như vậy, cậu có chuyện gì cứ nói ở đây*

Giọng anh trầm thấp và từ tính, so với bình thường thì nhẹ nhàng hơn một chút, đúng chất mấy tên cáo già trên thương trường, co được giản được chứ không quá cứng rắn.

Văn Toàn phải thay đổi cách nhìn về người đàn ông bên cạnh, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lúc nào cũng giữ bình tĩnh ấy. Mỗi một câu đều chọc trúng chỗ đau của Quý Thần, hơn nữa còn không để cho người ta đường lui nào. Bây giờ Quý Thần còn có thể nói gì đây chứ?.

Khi Văn Toàn nhìn về phía Quý Thần, mắt cô luôn trở nên sắc lạnh, vì vậy Ngọc Hải đoán đối phương đã làm gì đó khiến cô chịu thiệt thòi. Anh đưa tay cẩn thận đỡ Văn Toàn rồi dặn dò.

*Em vào nhà trước đi*

*Chờ một chút*Quý Thần nghe thấy vội vàng hô lên, đưa tay muốn giữ Văn Toàn lại, chỉ là giữa chừng bị người ta bắt được. Cổ tay truyền tới một lực siết cực mạnh khiến hắn đau đớn ré lên.

Ngọc Hải tóm lấy Quý Thần, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Văn Toàn, anh dùng một tư thế hết sức gọn gàng quật hắn ngã lăn quay ra đất.

Rầm.

Âm thanh va chạm truyền tới làm người ta nghe mà rợn người Ngọc Hải vẫn còn giữ cổ tay của Quý Thần, bẻ ngoặc ra sau. Nếu không phải áo khoác của anh nằm trong xe, vậy kế tiếp chắc chắn anh sẽ rút súng ra đe dọa tên nhóc ranh trước mặt.

Quý Thần ho khù khụ nằm rạp ra đó, dư chấn làm hắn không cách nào xác định được phương hướng nữa, một cú vật ban nãy đủ để hắn hoa mắt chóng mặt.

Thấy tình hình căng thẳng, Văn Toàn không những không can ngăn còn muốn vỗ tay khen ngợi tư thế đẹp trai vừa rồi của Ngọc Hải. Người đàn ông này chắc chắn đã trải qua huấn luyện.

Ngọc Hải bẻ ngoặc tay của Quý Thần về sau lưng, đè đầu hắn xuống đất và hỏi.

*Cậu còn cần cái tay này nữa không*

*A-Anh muốn làm gì?*Người nào đó hoảng hốt.

*Còn cần không?*

Ngọc Hải dùng sức một chút, khớp tay Quý Thần liền truyền ra tiếng kêu răng rắc rất nhỏ, hắn gào lên đau đớn.

*Aaaaaa! Cần! Tôi cần! Dừng tay!*

Hắn có dự cảm nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì tay hắn sẽ bị bẻ gãy chứ không đùa! Tên điên này sao khỏe vậy chứ? Phản xạ nhanh kinh khủng!.

*Thái độ không tốt lắm*Ngọc Hải nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của đối phương, nhàn nhạt nói.

Vì vậy anh không hề tha cho Quý Thần,  đột nhiên dùng lực, trực tiếp bẻ trật khớp tay phải của hắn.

Âm thanh xương cốt giòn tan một lần nữa vang lên, Văn Toàn có hơi giật mình nhìn cảnh tượng này, tim đột nhiên đập nhanh hơn. Thật là...quá hả dạ! Trời ạ, cô sớm nên tìm Ngọc Hải để đánh cho tên này một trận mới đúng!.

Quý Thần đau đến nỗi quằn quại trên đất, áo sơ mi trắng vì hắn lăn lộn mà mà bám đầy bụi bẩn, đồng thời trở nên nhăn nhúm. Hắn co rạp người lại, gân xanh trên trán nhô hết cả lên. Khốn khiếp! Tên khốn khiếp!.

Lúc này Ngọc Hải đã bình thản đứng dậy như thể người vừa gây chuyện không phải là anh. Nói thật thì mẹ vẫn luôn yêu cầu anh sống bình thường một chút, cho nên anh sẽ không làm những việc như giết người, anh nói.

*Cút*Một từ lạnh thấu xương.

Quý Thần phát ra âm thanh khục khục đầy đau đớn, hắn ôm cổ tay của mình bò dậy, ánh mắt âm độc nhìn về phía Ngọc Hải. Đối với người thù dai như vậy, Ngọc Hải biết hắn sẽ tìm cách trả thù vào một ngày gần nhất, nhưng anh không sợ chút nào.

Chờ hắn tháo chạy khỏi nơi đó, Văn Toàn mới đẩy cửa bước ra cảm thán.

*Anh thả hắn đi như vậy à?*

*Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ*Ngọc Hải nói.

Văn Toàn cảm thấy cho dù Quý Thần có xuất hiện gây rối đi nữa thì cũng chẳng khác gì một con khỉ trong rạp xiếc múa may mua vui cho người khác. Người đàn ông trước mắt thật là đáng tin.

*Anh tự tin như vậy, xem ra hợp đồng hôn nhân này tôi ký không lỗ vốn rồi*

*Ngay từ đầu đã là một vụ mua bán lời, em không cảm thấy mình rất may mắn sao?*

*Anh tự luyến! Không ngờ anh còn biết nói đùa đấy*Văn Toàn cảm thán.

*Còn nhiều thứ thú vị em chưa biết lắm, muốn tìm hiểu không?*Ngọc Hải nhướng mày.

*Xin phép!*

Anh còn chưa trêu quá hai câu thì cô gái nhỏ đã vội vàng khóa cửa chạy mất bóng, Ngọc Hải không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy người con gái này, anh cảm giác có chút thích thú. Sự phóng khoáng, bình đạm, thoải mái trong từng cử chỉ, lời nói của Văn Toàn đều đang thu hút anh.

(0309) ÔNG XÃ YÊU NGHIỆT Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ