Lạnh quá...
Ôn Khách Hành không còn cảm nhận được điều gì khác ngoài sự lạnh lẽo thấu xương của làn nước mùa đông, đến vị tanh mặn của biển tràn qua miệng cũng mất đi, cơn đau đầu do bị va chạm mạnh cũng chẳng còn như chưa bao giờ tồn tại. Mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có vài đốm sáng li ti của tuyết trắng mờ mờ ảo ảo lấm chấm trên mặt nước xa xôi kia.
Chẳng lẽ mình phải chết thế này hay sao?
Y đã đặt lịch để được nghỉ vào ngày noel này vì cha mẹ sẽ về hôm nay, A Tương cũng đang tất bật chuẩn bị trong bếp nấu nướng. Nhưng có ca cấp cứu quá phức tạp buộc y phải tham gia phẫu thuật, kết quả là y không rời được bệnh viện tới tận bây giờ. Vội vã xuống xe ghé qua mua bánh kem ở tiệm mà mẹ thích nhất vì phải xếp hàng, chẳng ngờ một chiếc ô tô lao đến tông y ngã qua thành cầu, rơi thẳng xuống biển. Cơn choáng váng hại y bất tỉnh không thể phản ứng, nước tràn hết vào phổi, chìm dần xuống đáy biển sâu dù không phải y không biết bơi.
Cha, mẹ, A Tương...
Y còn chưa kịp báo hiếu cha mẹ, còn chưa kịp chọn một nhà chồng tốt để gả A Tương, vậy mà đã phải chết thế này. Nếu biết trước y đã bỏ công việc bồi họ đi chơi một chuyến thật xa, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, chuẩn bị tinh thần cho họ trước khi... Giờ đây hối hận cũng đã muộn, chỉ sợ mẹ sẽ không chịu nổi khi nghe tin mất.
Một bóng đen bất chợt xuất hiện trong tầm nhìn của y, ban đầu y chẳng nhận rõ được đó là một thứ có hình dáng con người, phải mất một lúc mới thấy đó là một người mặc y phục kì quái, mái tóc cực dài bồng bềnh trong nước. Thần Chết đến đón y rồi ư? Y muốn mở miệng nhờ ông ta gửi lời cuối đến gia đình của mình được không?
Chính là vừa động môi thì khuôn mặt của người kia đã tiếp cận rất sát y, và y kinh ngạc nhìn vào người đó như đang soi gương vậy. Giống y đúc không khác chút nào! Ai vậy chứ?
"Ngươi... là ai...?"
Y thấy khuôn mặt mình trong "gương" mấp máy môi, chẳng hiểu sao nghe được rõ nét giọng nói quen thuộc.
Ngươi... không phải cũng là ta hay sao...?
Người nọ vươn tay chạm vào mặt y, sau đó y chỉ thấy một mảnh trắng xóa, ý thức cũng mất đi hoàn toàn.
***
Đợi khi tỉnh lại, Ôn Khách Hành thấy mình đang nằm trên một bệ đá trong hang động lạ. Tiếng sóng biển rì rào bên ngoài cho thấy y đang ở gần biển, có khi nào y được cứu rồi không? Ôn Khách Hành vui mừng vội ngồi dậy, vì quá nhanh nên choáng váng một trận, y ôm đầu than thở một tiếng. Chớp mắt lấy lại tầm nhìn, y kinh ngạc với trang phục đang khoác trên người, càng thấy hoang mang hơn với mớ tóc dài đang xõa xượi trên vai. Tóc giả à? Y thử giật xuống nhưng cơn đau đến tê dại nhắc nhở y đây là tóc thật của mình. Chẳng lẽ mình bất tỉnh lâu ngày nên tóc dài ra? Ngó trên ngó dưới bộ đồ trắng thấy ở đai lưng còn gắn ngọc bội màu lam, rõ ràng là đồ cổ trang trong mấy bộ phim kiếm hiệp! Y đang ở phim trường chăng?
Ôn Khách Hành lọ mọ bước theo ánh sáng ra ngoài cửa hang, phát hiện không khí ở đây quang đãng cực kì, biển cũng trong vắt không bẩn thỉu như chỗ mà y rơi xuống. Có thể là nơi nào nhỉ? Mà giờ chuyện quan trọng hơn là tìm người để liên lạc với cha mẹ, họ chắc đang lo lắng lắm vì không hay tin của y! Nghĩ vậy nên chân cũng bước nhanh hơn, nhưng đi mãi dọc theo bờ biển mà không thấy một bóng người. Quái thật, ở cái đất nước người đông nghịt vậy mà vẫn có chỗ đi mãi không thấy bóng dáng ai?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Ôn] Khi ta thức dậy [HOÀN]
FanfictionGiới thiệu: Bác sĩ Ôn Khách Hành xuyên không về thời đại nào đó không có trong lịch sử, gặp được Chu Tử Thư trang chủ Tứ Quý sơn trang. Tag: Xuyên không, sinh tử văn, HE. Trả req cô Dang8229384, cảm ơn cô vì những tấm bìa truyện siêu xịn và rất nhiề...