Chương 4

367 43 7
                                    

Ôn Khách Hành không hiểu sao Chu Tử Thư có thể thản nhiên như không vậy trong khi y lại quẫn bách xấu hổ muốn tránh mặt hắn. Này... rõ ràng hắn là người đơn phương y cơ mà, hắn phải khó xử hơn y mới đúng chứ?!

"A Hành, điểm tâm này không ngon à?"

Còn đổi xưng hô gọi thân mật nữa chứ! Ai cho phép hả?!

"Ôn thúc, hay người thích món này hơn?"

Đồ đệ nhỏ tuổi nhất của Chu Tử Thư là Trương Thành Lĩnh cất tiếng hỏi, đẩy đĩa bánh quế hoa đến trước mặt Ôn Khách Hành. Y vui vẻ xoa đầu cậu nhóc, quả nhiên là lá chắn tốt! Từ lúc "được" Chu Tử Thư tỏ tình đến nay, y luôn cố hạn chế ở riêng một mình với hắn, dù rõ ràng hắn chẳng có ý định làm gì khác so với trước. Nhưng vì đã nghe tỏ tình rồi nên những hành động của hắn đều khiến y cảm thấy chúng nhuộm một tầng mờ ám, cũng khiến y liên tưởng tới cách mà các chàng trai chăm sóc người yêu...

Đáng chết là, một đại nam nhân như y hình như cũng đang lung lay trước sự chăm sóc dịu dàng ấy.

Làm cái nghề bác sĩ ở thời hiện đại gặp đủ mọi loại người, đương nhiên mỹ nam và mỹ nữ càng không thiếu, những người được giới thiệu cho y cũng rất nhiều, thế nhưng cái cảm giác rung động này gần như chưa bao giờ trải qua. Không phải y không cho họ cơ hội, chính là họ có làm nhiều hơn cũng không khiến y xiêu lòng, chỉ tới mức bạn thân thiết một chút là hết cỡ.

Chu Tử Thư thì khác. Hắn không mãnh liệt nồng nhiệt như thanh niên choai choai mới lớn, cũng không quá xa cách hờ hững như những người đứng tuổi, tình cảm mà hắn dành cho y hoàn toàn vừa đủ đối với y, ấm áp nhẹ nhàng mà sâu lắng khó cưỡng, thực sự là một người lí tưởng. Hào quang nam chính chăng? Phải rồi, đó là cách giải thích duy nhất đi, không thể nào y lại đi yêu—

"Vụn bánh này." – Chu Tử Thư dùng ngón tay chấm một cái dưới vành môi của y, sau đó đưa ngón tay đó về miệng mình liếm một cái, mắt chưa từng rời Ôn Khách Hành.

—yêu một người chỉ mới gặp có một thời gian ngắn...

Không khó để tưởng tượng khuôn mặt của y hiện tại thế nào. Thanh niên đầu ba mà lại đỏ bừng xấu hổ chỉ vì một hành động nhỏ nhặt không khác gì thiếu nữ mới lớn, thật là nhục không dám nhìn thẳng!!!

"Chu huynh..." – Y bóp trán nói, "Ta nghĩ chúng ta cần sắp xếp lại mọi chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ta muốn ở cùng lão đại phu để tiện khám bệnh, cũng không phiền tới huynh vất vả đưa ta xuống núi. Tất nhiên đó không phải lí do duy nhất, dù sao ta cũng cần thời gian... tiếp nhận cái kia..."

Khóe môi Chu Tử Thư khẽ hạ xuống, trong đôi mắt xẹt qua một tia đau thương khó nói, hắn vốn đã thu hút xuất chúng, vì phản ứng này mà chọc người thương tiếc khôn nguôi, hại Ôn Khách Hành mềm lòng đến suýt muốn rút lại lời nói. Nhưng sau đó hắn cũng thu lại tầm mắt không nhìn y nữa, gật đầu đáp, "Vậy tùy ý A Hành. Thiếu thứ gì thì nhất định phải nói, đừng ủy khuất chính mình."

Ôn Khách Hành âm thầm thở phào một hơi, cũng có chút tiếc nuối vì tưởng rằng hắn sẽ níu giữ mình. Tách ra một chút cũng tốt, để y có thể làm rõ tình cảm của mình sau đó tính tiếp cũng không muộn.

[Chu Ôn] Khi ta thức dậy [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ