Chương 7

316 36 4
                                    

Y nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi.

Y không đơn thuần chỉ là một người hiện đại xuyên không về nơi này. Y vốn là, một phần của thế giới này.

Chân Diễn... mới là tên thật của y...

Chân Diễn tám tuổi bị trục xuất khỏi Thần Y Cốc, cùng cha mẹ chạy trốn khỏi sự truy đuổi của nhân sĩ giang hồ. Tần Trang chủ Tần Hoài Chương đã cứu họ và thu nhận y làm đệ tử, trở thành đệ tử thứ hai của ông sau Chu Tử Thư. Hạnh phúc ngắn ngủi mấy năm thì vị sư phụ đáng kính ấy lại mất đi, giao lại Tứ Quý sơn trang cho đại đệ tử của mình. Chu Tử Thư ngày đó mới có mười sáu, thiếu niên ngây ngô chưa hiểu rõ lòng người hiểm ác, nhìn các thúc bá vì bảo vệ sơn trang mà ngày một ngã xuống càng nhiều thì mang theo toàn bộ người trong trang rút khỏi giang hồ, đến Tấn Châu nương nhờ Tấn vương.

Tấn vương đã nói với họ, đặc biệt nói riêng với Chu Tử Thư rằng, giang hồ trở nên loạn lạc như vậy là vì ngay trên triều đình đang rối ren, các thế lực tranh giành quyền thế, dân chúng lầm than chỉ có thể lo cho chính bản thân mình dẫn đến võ lâm cũng không thể giữ được sự ổn định vốn có như thời của Tần Hoài Chương tại chức trang chủ. Ông ta nói, chỉ cần ông giành được thiên hạ, nhất định sẽ xây dựng lại trật tự nên có của một vương triều, cùng giang hồ đồng lòng dẹp loạn, đưa dân chúng thoát khỏi tình cảnh chiến tranh liên miên đói ăn đói mặc mồ côi nghèo khổ.

Ý chí của thiếu niên anh hùng trong lòng Chu Tử Thư và những đệ tử khác cũng vì vậy mà hừng hực bùng lên, Thiên Song cũng từ đó mà thành lập. Toàn bộ tài nguyên kĩ năng tình báo Cửu Châu sự tẫn tri của Tứ Quý sơn trang được áp dụng, tạo nên một tổ chức sát thủ và do thám tử hùng mạnh bậc nhất phía bắc, giúp Tấn vương tiến ngày một gần đến đỉnh cao quyền lực.

Nhưng các tinh anh của Thiên Song – chính xác là tám mươi người cũ của Tứ Quý sơn trang, lại chỉ trung thành với một mình Chu Tử Thư. Chuyện này bỗng thành cái gai trong mắt Tấn vương, ông ta tìm cách diệt trừ dần tất cả những người cũ đó bằng những nhiệm vụ nguy hiểm, bằng những tai nạn, bằng những cái chết ngẫu nhiên.

Chân Diễn và Cửu Tiêu chỉ kịp nhận ra khi Tất thúc hi sinh nơi biên cương. Nhiệm vụ đó cả nhóm Thiên Song được cử đi có tận hai mươi người, vậy mà chỉ mình Tất thúc không trở về. Tứ Quý sơn trang khi ấy đã không còn lại nhiều, Chân Diễn lại đang mang thai nên Cửu Tiêu một mình chạy đôn đáo điều tra và thuyết phục Chu Tử Thư. Đương nhiên chuyện này không giấu được Tấn vương, Cửu Tiêu cũng hi sinh ở Lộ thành không lâu sau đó.

"Diễn Nhi, chúng ta không thể để các huynh đệ hi sinh vô ích được. Nếu bây giờ chúng ta rời đi, thế cục lại không yên ổn, chiến tranh tiếp diễn thì bao nhiêu máu thịt chúng ta đã mất đi không lẽ chẳng để làm gì sao?"

"Sư huynh! Ý đồ của Tấn vương đã rõ ràng như vậy rồi, huynh chẳng lẽ chờ ông ấy giết đệ, giết con của chúng ta rồi mới tin ư?!" – Chân Diễn biết Tấn vương chỉ đang chờ cơ hội để tiêu diệt nốt tử huyệt cuối cùng này của Chu Tử Thư. Nếu ngay từ đầu ông ta động đến y, Chu Tử Thư nhất định sẽ mất hết ý chí mà chiến đấu. Nhưng bây giờ thì khác, Chu Tử Thư đã không còn ai ngoài y và hài tử, nếu họ biến mất thì hắn sẽ chỉ có thể nương tựa vào duy nhất Tấn vương, ông ta sẽ dùng cái chết của họ kích thích lòng thù hận của hắn với phe đối địch, và hắn sẽ để mặc cho ông ta biến mình thành con rối mà điều khiển.

[Chu Ôn] Khi ta thức dậy [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ