Mistake

1.5K 143 18
                                    

Bùm, chíu.

Lạch cạch, lạch cạch.

'Victoria'

"Phù"

Nagi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua được màn mà cậu bị kẹt hơn nửa tháng nay. Nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì cậu đã nghe được tiếng mẹ gọi.

"Bé Nagi, con đã qua thăm Isagi chưa?" Người phụ nữ trung niên bỏ cái chén vừa rửa lên chạng, lau khô tay rồi từng bước tiến ra phòng khách.

"Dạ? Isagi là ai vậy mẹ?" Nagi tiếp tục chuyện của mình lười nhác hỏi lại mẹ.

"Con thật là, chẳng phải mẹ đã nói đó là con của bạn mẹ mới chuyển tới đây rồi sao?" Bà nhăn nhó chống nạnh không hài lòng với tên con trai của mình.

"Tý con sẽ đi" Nagi qua loa đáp lại mẹ, cậu nhấn vào ải tiếp theo chuẩn bị cắm thêm vài chục phút vào màn hình.

"Không được" Mẹ cậu cúi xuống giật lấy chiếc máy chơi game song nhét vào túi "Mẹ sẽ tịch thu, đến khi nào bé Nagi đi từ nhà Isagi về thì mới trả"

"Dạ..." Nagi trả lời mẹ bằng một tiếng 'dạ' kéo dài. Người lớn cũng thật phiền phức quá đi mà, sao lại bắt ép hai thằng nhóc 10 tuổi chưa từng quen biết nhau phải nói chuyện cơ chứ?

"Nhanh nào"

Mẹ bế sốc người cậu dậy, lấy đôi giày màu đỏ đeo vào đôi chân trần, kĩ lưỡng thắt dây giày thành hình cái nơ rồi vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Nagi chỉ biết thở dài, thôi thì qua gặp một chút rồi đi về cũng không chết ai.

"Cơ mà...nhà của Isagi là ở đâu vậy?"

Nagi dừng chân sau khi đi đủ một vòng quanh khu phố, mẹ cậu cũng thật ngốc kêu con mình đi chào hỏi cũng không thèm nói địa chỉ nhà.

"Đi về hỏi vậy..."

Cốp.

Tiếng mở hòm thư làm thu hút sự chú ý của Nagi. Cậu quay mình lại bắt gặp chiếc đầu tím đang chăm chú nhìn vào hòm thư.

"Chưa thấy người này bao giờ" Nagi nghĩ, đăm chiêu một hồi liền khẳng định đó là 'Isagi' mà mẹ mình nói.

Nagi lê đôi chân nhỏ về phía trước rồi dừng lại bên cạnh người kia, người mà chỉ đang để tâm vào hòm thư mà không thèm quan tâm đã có người đứng gần mình ý.

"Này, Isagi"

"Hể!?" Thằng nhóc kêu lên một tiếng, giật lùi về sau vài bước nhìn Nagi với điệu bộ dè chừng "Hả?"

"Cậu là Isagi mà? Nhỉ?" Nagi dò hỏi nhưng sự thật là cậu còn chẳng cần đáp án.

"Thật r-"

"Mẹ tôi bảo phải qua chào cậu một câu, giờ thì tôi về đây" Cậu nói một tràng sau đó quay lưng bỏ đi mà chẳng thèm cho người kia kịp trả lời, vì đơn giản rằng trong thâm tâm cậu đã khẳng định 100% người trước mặt mình là 'Isagi' mẹ mình nói.

Bước được hai bước Nagi như quên gì đã mà quay lại vẫy tay, ít nhất thì không nên để người khác hiểu lầm rằng mình là một người bất lịch sự.

《ReoNagi》× MirabelleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ