Chương 11

15 1 0
                                    

"Ở yên đấy. Mà tao nghĩ bọn mày cũng chẳng thể đi đâu được nữa đâu."

Taka và đồng bọn - cả năm tên cướp đang bị trói gọn gàng ở dưới gốc cây, hai tay đằng sau lưng và rất nhiều sự bất mãn ghi trên mặt. Sau khi đến nơi và thấy tôi đã trói Taka và Takeshi vào gốc cây trước đó rồi thì, cả ba tên còn lại đều tự nguyện đầu hàng trong tiếng chửi rủa của thằng Taka. May quá mấy thằng này không được chứng kiến khoảnh khắc tôi bất lực trước đó, và tôi cá chắc là thằng Taka đang vắt óc tìm cách giải thích cho đồng bọn vì sao nó đã có Thợ săn ở thế gọng kìm rồi nhưng lại vuột mất. Bản thân tôi cũng đang cố gắng hiểu hết vì sao.

"Giờ mở menu ra, tất cả bọn mày."

"Kệ mẹ mày!" Một thằng hét lên. "Mày tưởng bọn tao kiếm được chỗ này dễ dàng lắm à?"

"Mở ra. Tao không nói tử tế một lần nữa đâu." Tôi từ từ rút một con dao găm gắn thuốc nổ ra từ túi giắt thắt lưng. Nhìn thấy thanh thuốc nổ gắn đằng chuôi, cả lũ cướp bỗng co rúm lại. Năm giao diện menu lần lượt được mở ra.

"Nhóc lại đây xem vật phẩm nào là của nhóc đi," tôi ra hiệu cho cô nhóc đang đứng đằng sau.

"Cái này, cái này, cả cái này nữa... may quá, tất cả vẫn còn," mắt cô nhóc sáng rực lên, đong đầy niềm vui. "Thanh đao này là của em... cả cái này... Ơ, em biết vật phẩm này! Bạn em vừa bị cướp mất mấy ngày trước."

Đến lúc đấy tôi mới nhớ ra là không chỉ tôi và cô nhóc là nạn nhân duy nhất của bọn cướp này.

"Xem ra tao nên tich thu hết tất cả vật phẩm của tất cả bọn mày nhỉ. À từ từ, chúng đã bao giờ là của bọn mày đâu."

"Đừng hòng!" Thằng Taka rít lên. "Trong đó có cả đồ của bọn tao nữa. Đồ bọn tao vất vả mồ hôi nước mắt mới kiếm được. Mày từ một thằng bắt cướp thành một thằng ăn cướp rồi à?!"

"Theo tao biết thì Robin Hood chẳng làm gì sai cả," tôi nói . "Giờ bọn mày có hai lựa chọn. Hoặc bọn là mày đưa hết cho tao tất cả các vật phẩm mà bọn mày đã từng cướp được của các người chơi khác, hoặc là bọn mày vẫn phải làm vậy nhưng làm ở đằng sau song sắt của Thành Hắc Thiết. Thế nào?"

Cả bọn có vẻ suy nghĩ một lúc, rồi thằng Taka tặc lưỡi, mở menu ra và làm một vài động tác với bàn tay đang bị trói sau lưng. Sau đó hắn đóng giao diện lại với vẻ tiếc nuối, và thở dài. Mấy tên còn lại thấy thủ lĩnh của mình đã chịu thua thì cũng lần lượt làm theo, vài thằng không được bình tĩnh như thằng Taka.

"Nhóc xem em đã nhận lại được đầy đủ mọi thứ chưa? Cả các món đồ bị cướp của những người chơi khác nữa?" Tôi quay lại hỏi cô nhóc sau khi kiểm tra lại một lượt hòm đồ của tất cả năm thằng. Cô nhóc nhìn menu một lúc rồi gật đầu.

Hòm đồ của cả năm thằng đều khá đầy, một cách đáng ngạc nhiên. Có vẻ bọn chúng là kiểu cướp mà không bán vật phẩm đi luôn ngay sau khi vừa cướp được, mà đợi khi chủ nhân của chúng báo mất, món đồ đó bắt đầu tăng giá lên thì mới bán. Thiệt cho bọn mày thôi, tôi thầm nghĩ. Cũng may, vì nếu bọn chúng đã bán các vật phẩm cướp được của cô nhóc đi thì, tôi không chắc mình sẽ chỉ trói bọn nó vào gốc cây thế này.

[Sword Art Online Fanfic] Hunter's Chronicle - Biên niên sử Thợ SănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ