#C1

1.2K 92 2
                                    

" Yoichi, mày chơi hay lắm rồi. Việc gì phải ủ rũ như vậy chứ? "

Touya đạp xe đạp ngang hàng Isagi và thật lòng an ủi, nhưng cái tên này cứ như rơi xuống vực thẳm luôn hay gì ấy.

Chả là tỉnh Saitama vừa diễn ra trận chung kết giữa các trường trung học và hai đội trường Cao trung Ichinan cùng Cao trung Matsukaze Kokuo lọt vào chung kết.

Tuy nhiên, như mọi người thấy đấy, đội trường bọn họ đã thua đội Matsukaze Kokuo với tỉ số 0-2. Với Touya thì không lo cho lắm, nhưng điều khiến cậu bận tâm chính là thằng bạn thân của cậu đây, Isagi Yoichi.

Cả hai người bọn cậu đều là thành viên của đội bóng đá trường Cao trung Ichinan. Từ nhỏ, hai người đã có niềm yêu thích với bóng đá. Nhưng Touya thích tạo những pha bóng giúp người khác giành bàn thắng, còn Isagi thì yêu thích việc giành bàn thắng, cho nên hai người khá là ăn ý với nhau. Nhưng khi vào Cao trung, Touya ít khi được cho ra sân hẳn. Isagi đã ý kiến với huấn luyện viên nhưng không được phản hồi, Touya tuy khó chịu nhưng không nói gì, trong lòng âm thầm ghi thù với huấn luyện viên.

" Touya, tao cảm thấy lúc đó nếu tao không chuyền bóng. Nếu tao sút bóng, liệu... mọi thứ sẽ khác hay không? "

" Không có ' Liệu ' gì ở đây cả, Yoichi. Mày không việc gì phải hối hận cả. Mọi thứ đã qua rồi, không được kèo này thì bày kèo khác. Lúc ấy rồi tính. " Touya lắc đầu bác bỏ.

Cả hai lại im lặng, trong lòng tự suy ngẫm về trận đấu vừa rồi. Chả mấy chốc đã trở về nhà. Hai nhà là hàng xóm của nhau, nên lâu lâu cả hai lại tạt qua nhà chơi như thường. Nhưng nhìn tâm trạng buồn thiu của Isagi, Touya khẽ thở dài. Thôi để tên này bớt buồn đã rồi qua vậy...

* Két *

" Em về rồi. " Touya vừa hô một tiếng vừa cởi giày. Chị cậu - Maeda Rei - ngồi trong phòng khách nghe thấy giọng thằng em liền đứng dậy bảo:

" Về rồi à, vào rửa tay rồi ăn cơm thôi. "

" Dạ vâng, Rei-nee. "

Cậu nghe lời bỏ balo xuống chạy đi rửa tay. Gia đình cậu ba mẹ mất sớm, cậu sống với người chị cách mình 7 tuổi. Tuy vậy nhưng hoàn cảnh gia đình vẫn khá giả nhờ vào năng lực của Rei. Hiện giờ chị ấy đã trở thành CEO của công ty về thời trang, cậu chỉ biết tới vậy. Mặc dù bận rộn đến đâu, chị vẫn luôn giành thời gian vào buổi tối để trở về nhà ăn cơm cùng em trai. Bởi Rei không muốn em trai mình thiếu thốn tình thương gia đình. Ba mẹ mất rồi, vậy chị sẽ thay họ làm trụ cột trong gia đình.

Vào bàn ăn, Rei gắp cho Touya miếng trứng cuộn hỏi thăm:

" Trận đấu thế nào rồi Tou-chan? "

" Trường em thua, em không vào đá nên không buồn mấy. Yoichi cậu ta mới tội, Rei-nee không biết chứ cậu ấy đau thương cỡ nào đâu. " Touya vừa đưa chén đón lấy vừa đáp. Rei nghe vậy bật cười bảo:

" Ha ha, thế thì chị có điều bất ngờ cho nhóc đây. Ăn xong rửa chén bát rồi chị đưa. "

Touya nghe vậy liền trợn mắt nhìn bà chị mình. Rei là vậy, thích nói một nửa rồi ngắt luôn cảm xúc của người khác, cậu là em chị ta nên cậu quen rồi chứ nếu là người khác có mà ức chế tăng xông mất.

[ ĐN Blue Lock ] Bậc Thầy Kiến TạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ