CHƯƠNG 109: SẬP TIỆM*

41 14 1
                                    

CHƯƠNG 109: SẬP TIỆM*

*Tên chương do Editor đặt

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Snape xoay người, mới vừa muốn rời đi, thì nghe đến tiếng va chạm liên tiếp phía sau, sau đó là tiếng thét chói tai của Borgin, còn có một cái thanh âm, hình như là... Vật nhỏ!

"Bành, loảng xoảng..."

"A a a... Đồ của tôi!"

"A, đau quá..."

Snape chợt xoay người, liếc nhìn Harry bị một đống đồ lặt vặt (trong mắt của giáo sư, kia đúng là một đống đồ lặt vặt) đè ở phía dưới. Thật nhanh vòng qua tới, ba cái hai cái đem đống đồ vật làm sạch đi, tóm lấy Harry ôm vào trong ngực tỉ mỉ quan sát, liếc nhìn bị đâm ra vết ứ, lốm đốm một chút, thật là chướng mắt, gầy (tuy rằng chúng ta chỉ thấy hai bên mũi Harry, hai bên thịt thịt mập mạp trắng nõn nà), thở phào đồng thời nhớ tới nơi này là hẻm Knockturn, lập tức mở đủ khí lạnh, tầm mắt chết chóc điên cuồng bắn: "Harry! Trò tại sao lại ở chỗ này?"

Borgin đau lòng nhìn giáo sư tiện tay ném đồ vật ở một bên, đây chính là bảo bối của ông a! Chính là, ông không dám nói, hẻm Knockturn nguyên bản là chỗ cá lớn nuốt cá bé, đại sư ma độc dược trẻ tuổi nhất hiện nay, đó cũng không phải là hù người. Chợt, trận khí lạnh kia lại đổi thêm cao hơn, Borgin không để ý tới bảo bối yêu thương của mình, cảnh giác nhìn về phía Snape.

Harry hồ ly nhỏ đang bị đống đồ vật ép tới thảm hề hề, bỗng nhiên trong lỗ mũi ngửi thấy cổ vị ma độc dược quen thuộc, bản năng bày ra một cái tư thế thoải mái. Nghe tới lời nói lạnh nhạt quen thuộc (trên thực tế mỗi người đều không cho rằng như thế), lập tức ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt giáo sư quan tâm nhìn mình (chỉ có thể nói suy nghĩ của Har nhỏ chúng ta thực sự khác loài, lọc ngôn ngữ cũng thực sự rất mạnh mẽ, đây chính là tầm nhìn chết chóc a.). Har nhỏ lập tức 'Chụt' hôn ở trên mặt giáo sư, ngọt ngào làm nũng: "Giáo sư! Harry rất nhớ thầy! Thầy có nhớ Harry hay không?"

"Đinh đang loảng xoảng lang..." Borgin đáng thương chịu kích thích quá lớn, trực tiếp nện phía trên đống bảo bối tim gan của ổng.

Đốm lửa trên người Snape tăng vọt, chỉ cần nhớ tới Harry tự mình chạy đến hẻm Knockturn, dây đàn trong đầu tên là lý trí kia trở nên tràn ngập nguy cơ. Snape khống chế mình, lần nữa tự nói với mình, chờ trở về trường học lại giáo huấn vật nhỏ không biết sống chết này. Snape khoanh tay lấy ra một đống ma độc dược trân quý, đặt ở trước mặt Harry, mệnh lệnh: "Uống cạn!"

Chu cái miệng nhỏ nhắn, Harry hồ ly nhỏ nhìn nhìn một đống ma độc dược trước mặt mình dâng lên oán niệm, nào có mới vừa gặp mặt để cho uống thuốc? Nhưng nhìn đến giấy dán nhãn phía trên, lại vui vẻ, thuốc chữa thương vị táo, thuốc dinh dưỡng vị đào mật, dược tề dinh dưỡng các loại khẩu vị. Được rồi, nhìn ở giáo sư tự mình nấu thuốc cho mình, lại mỗi thời mỗi khắc mang ở trên người, liền uống đi, đây chính là ma độc dược a vẫn có thể vẫn có thể ít thì ít đi, bắt đầu làm nũng: "Giáo sư, trên người Harry chỉ có vết thương ứ, thuốc dinh dưỡng này cũng không cần uống, có được hay không?"

[X][HP/NP] Trò Đùa Dai Của HarryNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ