CHƯƠNG 49: TÌNH YÊU

234 28 3
                                    

CHƯƠNG 49: TÌNH YÊU

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY


Snape hừ lạnh "Các trò từ chỗ ta lấy thuốc cho Harry, không nghĩ tới lại bị rồng ăn mất. Rồng ăn xong liền lớn lên bắt đầu đuổi theo các trò, phải không?"

Một đám người nhất trí gật đầu.

Mắt mắt lập tức thay đổi sáng long lanh "Giáo sư thật là lợi hại!"

Mặt của Snape càng đen hơn, không để ý tới Harry, ngẩng đầu xem thử con rồng kia đang làm cái gì trên trời.

McGonagall cảm thán, một sư tử nhỏ thật tốt, vậy mà lại chạy vào ổ rắn.

Harry nằm ở trên vai Snape, chứng kiến mấy giáo sư cũng không chú ý tới cậu, thế là hướng về phía tổ chín người lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ (Qua ải rồi!)

Mấy người ném cho cậu một cái liếc mắt (Nói sớm quá rồi! Mới là tạm thời thôi)

Harry chu mỏ (Đã nói không phải là lỗi của chúng ta rồi mà)

Mấy người nhìn về phía Snape (Cậu đi phân rõ phải trái với giáo sư đi!)

Harry trừng mắt (Làm nũng được không?)

Mấy người xem thường (Giáo sư sẽ cho cậu cơ hội làm nũng sao?)

Harry tốn hơi thừa lời (Quá nham hiểm!)

Mấy người vui sướng khi người khác gặp tai họa (Ai bảo cậu làm quá nhiều chuyện xấu, giáo sư vừa nhìn cũng biết cậu đang nghĩ gì)

Harry chợt thấy vẻ mặt cứng ngắc của bọn họ.

Lập tức cảnh giác lộ ra nụ cười nhãn hiệu ngoan ngoãn, chợt nghe thấy Snape dùng giọng nói nguy hiểm nói "Mấy người các trò rất đắc ý à?"

Mấy người vẻ mặt cầu xin lập tức lắc đầu.

Snape gầm nhẹ "Mỗi người trở về chép thủ tục Slytherin 500 lần! Về phần trò..."

Snape trừng mắt Harry trong lòng thông minh thuần khiết vô tội lấy lòng nhìn gã, cuối cùng hung tợn nói "Trò cũng vậy! Trở về ta sẽ dạy dỗ trò!"

Nói rồi lập tức đem Harry bỏ vào trong lòng, kiên quyết không nhìn tới mắt mèo xanh biếc như đá quý ngập tràn sương mù vô tội tủi thân của Harry.

Lúc này, con rồng trên bầu trời chợt bổ nhào lao xuống, nhả một ngọn lửa ra phun về phía Snape và Dumbledore đang đứng cùng một chỗ.

Hai người lập tức chia về phía hai bên né ra. (Harry không tính)

McGonagall lập tức bảo vệ bọn nhỏ, lo lắng nhìn.

Bây giờ ở đây chỉ có một ít rừng cây thấp bé, chỉ cần có một chút động tĩnh cũng rất dễ bị rồng phát hiện.

Chỉ có thể đợi giải quyết con rồng xong, mới có thể mang bọn nhỏ rời khỏi.

Về phần Harry, đã quen bổ nhào vào giáo sư, giáo sư cũng quen ôm, vừa vặn cũng làm giáo sư bực bội mơ hồ, bây giờ không thể làm gì khác ngoài việc ôm mèo chạy.

[X][HP/NP] Trò Đùa Dai Của HarryNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ