(III)

29 3 26
                                    

Con bé đang giãy giụa cố gắng thoát khỏi gọng kìm sắt khép cứng quanh cổ - bàn tay của một kẻ lạ hoàn toàn như mới nứt đất chui lên không có đến một dấu hiệu tiền báo.

Thân ảnh cao lớn lắc mình né tránh mũi kiếm xé gió lao vùn vụt tới. Một khoảnh khắc xao nhãng đủ để con bé phản ứng dứt khoát. Lưỡi chủy thủ nháng lên, cắt xuyên cả lớp giáp cổ tay, buộc gọng kìm thép nới lỏng. Thân thể nó rớt xuống đất, trúng ngay vào vòng tay bảo hộ của kẻ đồng hành kịp lao tới.

Hắn xoay lưng, bất chấp việc hành động đó phơi bày yếu điểm trước kẻ thù. Ý niệm vượt trên cả sự an toàn của bản thân là đưa thiếu nữ trong tay tránh khỏi tầm tấn công đã lại bổ xuống ngay tức khắc. Đường đao vung về phía sau không đủ bức lui tất cả mũi tấn công của tới ba kẻ.

"Phập!"

Hắn nghe thanh âm ngọt lịm của lưỡi thép cắt xuyên da thịt mình. Bước chân trên lớp rêu trơn trượt một nhịp dài, mất đà, hắn cùng với con bé ngã chúi xuống đất. Mượn đà đó, hắn đành nhắm mắt ôm con bé lăn thêm mấy vòng vừa kéo giãn khoảng cách vừa tránh thoát đường lia của những phiến fuma shuriken đuổi theo.

Thứ vũ khí có chiều dài một cánh gần bằng cẳng tay người trưởng thành cày xuống mặt đất những rãnh sâu. Đất bụi cùng rêu phong tung lên mù mịt. Tiếp xúc trực tiếp với sàn rừng khiến hắn không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi mùi ẩm mốc ngái đắng của bụi đất lẫn rêu xộc vào cổ họng.

Kiềm lại một cơn ho, hắn nhỏm người dậy. Ngay lập tức nhận ra đó không phải một hành động được thân xác phàm nhân khuyến khích. Cơn đau cắt xé theo nhiều chiều ập đến cùng lúc làm đầu óc hắn quay quay một khoảnh khắc.

Lạ, cảm thức nguy hiểm của hắn lắng xuống đúng lúc này. Khi bóng tối hầu như đã chiến trọn không gian, lặng yên phủ khắp quãng rừng như thể sự tồn tại của đám sát thủ đã bốc hơi. Tầm nhìn hắn nhanh chóng hướng về nơi chúng đáng ra nên ở.

Đôi mắt lạnh buốt, thứ duy nhất hở ra trên khuôn mặt kẻ xuất hiện quỷ không biết thần không hay tấn công con bé lúc nãy, dõi theo cử động chậm chạp của hắn bằng nỗi thấu suốt và tĩnh lặng lạ thường. Hai tên nhẫn giả còn lại đã rút đoản kiếm ra, thủ thế chờ lệnh phát động tấn công của y.

"Anh... bị thương..."

Giọng run rẩy, yếu ớt và ngắt quãng của con bé đưa tầm mắt hắn thu về. Nó ngồi lên, hầu như dựa sát trong lòng hắn. Những ngón tay trắng như ngọc thạch run rẩy lướt qua các miệng vết thương lớn nhỏ không thấy rõ trong bóng tối. Rất mau, nó nhận ra sắc màu hỗn độn trên đầu ngón tay mình. Máu của những kẻ kia, lẫn của hắn thẫm đen lại. Dường như nhận thức được điều gì, vai con bé run lên càng dữ dội hơn.

"Thật không ngờ bên cạnh tiểu thư đây lại có một kẻ xuất sắc đến thế. Làm người của ta tổn thất đến mức này."

Gã sát thủ đứng phía kia không hiểu sao chọn lúc này để lên tiếng. Giọng y khàn khàn, dẫu có lên tông cũng không nghe giống như một lời tán dương đổi được ánh mắt sắc lẻm tràn lửa giận của thiếu nữ.

Vậy nhưng khi cất lời, giọng con bé trầm xuống, mang vẻ của nữ nhân trưởng thành buôn buốt vọng qua sương.

"Lão già chủ nhân các người cũng dụng tâm không ít nhỉ? Sắp xuống lỗ rồi mà không biết đường yên phận sao?"

[FSN||ArcherRin] Tương kiếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ