sáu

1.7K 148 7
                                    

Trải qua một ngày mê man, cuối cùng đêm đến Phan Lê Vy Thanh cũng tỉnh dậy. Chỉ cảm nhận được một bên người nặng trĩu, quay qua liền thấy Minh Hiếu ngủ gục bên cạnh em, trên miệng vẫn còn nét cười không che giấu.

Vy Thanh nhìn chồng lớn mà mình yêu thương hết mực nằm gục bên giường trên môi vẫn nở một nụ cười vui vẻ lại cảm thấy cuộn lên một trận chua xót, nước mắt khô đắng trên khóe mắt lại mãnh liệt rơi xuống.

Đêm qua anh đã ở đâu? Đêm qua anh không ngó ngàng về nhà, đều là ở bên Vũ Hân Nhi thủ thỉ đường mật sao? Ngay cả về đến nhà cũng vẫn nhớ tới vui vẻ đêm qua, khi ngủ mơ cũng vẫn là nghĩ tới người con gái ấy sao? Minh Hiếu, vì cái gì ngay cả khi trở về nhà anh cũng không muốn cùng em nằm một chỗ, chọn ngủ gục một bên như thế? Có phải vì quá chán ghét em ngạo cuồng vô lý tức giận hay không? Có phải chán ghét em khiến anh mệt mỏi hay không? Là thật sự đã đến mức không còn muốn ở gần em rồi phải không? Chuyện đã đến nước này, đều là vì em mãi đeo bám gây phiền toái, mệt mỏi cho anh.

Chính Vy Thanh trước đây thân là vịt bầu cứ mãi đa tình nghĩ mình là thiên nga mà ở bên Minh Hiếu. Bây giờ cũng đã đến lúc trả anh về thế giới anh thuộc về rồi. Lần này anh về căn nhà của hai người cho Vy Thanh được nhìn ngắm anh lần cuối coi như cũng đã làm trọn vẹn đoạn tình nghĩa chồng chồng ngang trái này rồi, không cần bắt anh tận miệng nói ra ý muốn khai nữa. Vẫn là nên tự túc rời đi thôi!

Vy Thanh cười buồn, đưa bàn tay run rẩy vuốt khẽ mái tóc của Minh Hiếu, nước mắt lại chảy xuống càng thêm nhiều. Từ bao giờ kẻ cô độc không cần tình thương của bất cứ ai, quen bị bỏ rơi như em lại trở nên ích kỷ muốn chiếm hữu một người làm của riêng?

Minh Hiếu, cảm ơn đã yêu em.

Vy Thanh hít sâu một hơi nén đau thương vào trong, nhẹ nhàng kéo tay Minh Hiếu dịch sang một bên, muốn tìm cách thoát khỏi giường chuẩn bị một chút trang phục, rời khỏi căn nhà của hai người.
Nhưng Minh Hiếu vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức thức giấc. Huống chi bên trên tay Vy Thanh vẫn còn vướng bận nhiều dây truyền y tế, nhích tay một chút liền tạo ra tiếng động. Cho nên em vẫn còn chưa đi được khỏi giường anh đã trực tiếp tỉnh dậy.

Minh Hiếu vừa mở mắt thấy Vy Thanh không còn hôn mê liền vui mừng ôm chặt em vào lòng, lấy tay xoa xoa tấm lưng mềm mại, cười đến vui vẻ :

"Vy Thanh! em tỉnh lại rồi. Thật tốt thật tốt, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!"

Vy Thanh bây giờ tuy được hưởng thụ hơi ấm mình mong nhớ, nhưng trái tim lại dâng lên một cỗ chua xót. Minh Hiếu mong em tỉnh lại? Cũng không phải vì muốn nhanh chóng hướng em nói một lời chấm dứt, sau đó cùng Vũ Hân Nhi vun đắp hạnh phúc chứ?

Bên này Trần Minh Hiếu nhận ra nét mặt chồng nhỏ có chút khác thường. Nước mắt vẫn tuôn ra lặng lẽ, một tiếng nấc nhỏ cũng không phát ra, khẳng định bây giờ em đang thập phần đau lòng.
Bởi vì kỳ thực trước đây Minh Hiếu đã từng thấy em khóc như vậy, chỉ duy nhất một lần, đó là khi ba mẹ anh bắt hai người chia xa. Cho nên anh lập tức đánh hơi được mùi nguy hiểm, vội vàng ôm chồng nhỏ ngốc vào lòng. Chỉ thấy nước mắt em chảy ướt áo anh, nhưng thủy chung vẫn không phát ra tiếng nấc.

「hieucris」 bảo bối nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ