Khuyết

212 9 8
                                    

Thể loại: ngụy hiện thực hướng, SE

Tác phẩm chỉ dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, xin đừng gán lên người thật. Cảnh báo OOC

Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

1.
Em nằm đó, bình yên và nhẹ nhàng. Không đau đớn, không máu chảy, khuôn mặt em thanh thản với nét cười vẫn còn vương trên khoé môi. Vài viên thuốc trắng tròn rải rác nơi nền đất, lọ thuốc trống rỗng, nằm lăn lóc một bên.

Không một lời từ biệt, em giã từ tôi để chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng, nơi cánh đồng xanh bát ngát cỏ cây, nơi hoa cỏ ngút ngàn, với chiếc sơ mi màu nắng xinh đẹp. Em đi về nơi bình yên hằng mong ước.

Ánh mặt trời xuyên thẳng vào khuôn mặt tôi, ngay lập tức, tôi nheo mắt lại. Nhưng rồi vẫn cố hé mắt nhìn, tất cả xung quanh dường như tĩnh lại, chỉ vài giây rất ngắn.

Mọi vật lặng như tờ, rồi ba mẹ em bắt đầu hét ầm lên, tiếng khóc loạn, tiếng ca than. Tôi vẫn đứng nhìn em ngủ, rồi chợt nở nụ cười. Chưa đủ. Tôi bắt đầu cười phá lên. Cười đến quặn ruột, cười như điên dại. Ba mẹ em nhìn tôi trân trối. Mặc kệ. Em ơi tôi đã cười rồi, em đã nhìn thấy chưa?

Nắng vẫn trải dài trên chiếc giường xám lạnh, chiếu rực em bình yên say giấc, chiếu nhoè tôi từng giọt nước mắt.

2.
Tôi là một đứa kỳ dị.

Tôi nhận ra điều ấy khi xung quanh người ta bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Một số thì chỉ trỏ thì thầm, một số thì quát thẳng vào mặt tôi ra điều ghê tởm. Tôi nhớ hết tất cả, từng lời một. Kể cả những ánh nhìn khiến tôi ngứa ngáy khó chịu như một đống sâu bọ lúc nhúc trên da thịt.

Tôi có một người anh song sinh, và tôi ghét anh ta. Ghét cả cái cách mẹ đối xử với hai đứa hoàn toàn khác biệt. Một bên thì dìu dàng săn sóc, một bên lại thờ ơ, phớt lờ. Cho dù cả hai đều yêu thương mẹ như thế, thì mẹ vẫn dành nhiều hơn thứ tình cảm ấy cho anh.

Mẹ thường xuyên khen anh có nụ cười đẹp, anh trai tôi hay cười. Chắc có lẽ vì thế mà mẹ thiên vị anh hơn. Vậy nên tôi tập cười. Quả nhiên, mẹ tỏ ra ngạc nhiên và lần đầu tiên bà đối xử âu yếm với tôi như thế.

Gia đình tôi khác biệt.

Mẹ bận rộn từ sáng tới tối, không lúc nào tôi thấy bà rảnh rỗi ngồi uống tách trà, hay là xem bản tin nào đó trên chiếc ti vi cũ. Cha tôi đi tù, ông có đầy tiền án tiền sự. Từ đánh bạc trái phép đến cố ý hành hung người khác. Hồi đó, nhà tôi luôn vang lên đủ thứ tiếng đạp phá đồ đạc, cùng tiếng quát tháo và đánh đập của ông. Mẹ cố khoá chúng tôi vào căn phòng ngủ, anh khóc, còn tôi thì thản nhiên.

3.
Tôi là đứa trẻ không hề có cảm xúc.

Người ta thưởng bảo, trong mỗi đứa trẻ sẽ có một hạt mầm cảm xúc, nó sẽ phát triển theo thời gian, giúp đứa trẻ hiểu thế nào là hỉ nộ ái ố. Nhưng tôi biết, hạt mầm của mình nhỏ bé bất thường, tôi chẳng hề hiểu được những thứ như vui vẻ, buồn bã, đau khổ, sợ hãi hay ngạc nhiên... Một cỗ máy vô tri mang hình hài con người.

Tôi được chuẩn đoán về hạt mầm bệnh của mình vào một ngày trời thu. Khi tôi phát hiện ra chú cún nhỏ mình nuôi bấy lâu đã lìa đời sau một trận ẩu đả cùng đám chó hoang trong khu. Nó nằm bất động, chẳng còn nhảy nhót như mọi ngày. Cả cơ thể đầy vết thương, còn rỉ máu, nhem nhuốc, tanh tưởi.

[KỲ HÂM] Phong Tư NiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ