Chương 1.

411 33 4
                                    

"Bệ hạ, bớt giận."

"Lui ra ngoài."

"Vâng!"

Thôi Tú Bân - vị hoàng đế kiêu ngạo đời thứ 13 của Thôi triều. Trong mắt hắn chỉ có hắn và thiên hạ, bất kỳ nữ nhân nào cũng không khiến hắn động lòng. Nàng là Uyển Dư, ái nữ duy nhất của Lâm tướng quân, là hoàng hậu của hắn. Từ trước đến nay, Thôi Tú Bân chưa từng thích nàng, Uyển Dư xinh đẹp, dịu dàng là thế nhưng hễ nàng tới thỉnh an lại làm hắn không vừa mắt, đuổi nàng ra ngoài.

Phải lập nàng làm hậu là thất bại đầu tiên, chắc chắn sẽ là duy nhất của đời hắn. Khi đó thế lực của Lâm tướng quân quá lớn, để ông hậu thuẫn Thôi Tú Bân lên ngôi, hắn đành ngậm ngùi chấp nhận cưới con gái của ông ta. Đến khi ngồi lên ngai vàng, hắn dù là hoàng đế vẫn phải nể mặt ông bảy phần, Uyển Dư còn là nữ tử ông yêu thương nhất, hắn không còn cách nào khác ngoài việc vờ ân sủng nàng. Hiện tại, thế lực của Hoàng đế đã đủ mạnh, hắn chẳng cần phải cung kính hay yêu thương nàng nữa. Suy cho cùng, cuộc đời của nàng cứ tưởng rằng sẽ sống trong vinh hoa phú quý, hạnh phúc nửa đời còn lại, nhưng thực chất không phải. Uyển Dư chỉ thấy bản thân sống trong nước mắt, trái tim lại cất giấu một người, đã mười năm chưa gặp lại một lần.

Thôi Tú Bân chán chường triều chính, hắn muốn nghỉ ngơi nên đã cùng cận vệ của minh đi săn. Hắn tuy không thích vận động nhiều, nhưng thay vì giương cung bắn vào tấm bia, hắn thà bắn thứ khác. Chẳng có lý do nào để bắn người nên hắn đành đi săn thú trong rừng.

Cảnh sắc trong rừng nên thơ hữu tình khiến lòng hắn chợt bình yên đến lạ. Ngồi trên yên ngựa dạo quanh một vòng, Thôi Tú Bân bỗng nghĩ, nếu cuộc đời hắn sinh ra không cần gồng mình đấu tranh, cầm kiếm chém giết người để có được vị trí ngày hôm nay, chắc hẳn đã hạnh phúc hơn. Từ khi ý thức được việc nếu hắn tha cho bọn họ, bọn họ sẽ giết hắn, cuộc sống của hắn chưa từng vui vẻ. Là đế vương trên cả vạn người, nhưng ngày ngày lại phải sống trong cô độc...

"Bệ hạ, thần thấy một tiểu hồ ly."

"Cái gì?"

Thôi Tú Bân nghe tiếng Hưu Ninh Khải bên cạnh, y chỉ tay về phía trước, đúng là có một tiểu hồ ly xinh đẹp đang giương đôi mắt ma mị nhìn hắn. Đôi mắt dài, sâu hun hút, bộ lông trắng muốt, chín đuôi mượt mà, xòe ra lại như một bông hoa tuyết. Thôi Tú Bân yên lặng nhìn hồ ly một hồi, hắn chưa từng thấy dáng vẻ xinh đẹp, mềm mại tới như vậy. Tiểu hồ ly vậy mà cũng nhìn hắn, không hề sợ hãi, ánh mắt còn như muốn nói hắn hãy tiến lại gần nó.

Hưu Ninh Khải giơ cung lên, quay sang nhìn hắn nói.

"Bệ hạ, ngài có muốn thần thu phục tiểu hồ ly này không?"

Thôi Tú Bân vội vàng xua tay.

"Đừng bắn nó."

Hắn xuống ngựa, lại gần bên cạnh yêu thú xinh đẹp. Chín đuôi của nó ôm lấy Thôi Tú Bân, lòng hắn chợt nổi lên gợn sóng kỳ lạ, hắn vuốt ve bộ lông trắng, trong lòng thầm nghĩ, hồ ly cũng có thể ngoan ngoãn như mèo con thế ư? Mải chìm đắm trong suy tư, Thôi Tú Bân không hề hay biết, hồ ly bên cạnh hắn đã rơi vào tầm ngắm của bọn săn thú từ lúc nào. Thôi Tú Bân nghe thấy nó rên lên một tiếng lớn bên tai mình mới quay lại nhìn, trên thân của tiểu hồ ly đã trúng một mũi tên. Máu đỏ thấm đẫm bộ lông trắng, hồ ly không khỏi đau đớn giãy dụa đến mất sức. Thôi Tú Bân tức giận, đánh mắt nhìn bọn chúng đang hả hê, còn nói.

SOOJUN |HOA NỞ TÌNH TAN|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ