Sau khi Kim Thái Hanh biết Lý Tiểu Xảo đã dùng quỷ kế lừa hắn thì ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho mọi người thông báo về việc của anh. Gọi đi gọi lại cuối cùng trời sáng khi nào không hay.
Cả hai người mẹ cùng em trai và Tạ Tú Bân ngay cả Khương Nam Tuyên và Khương Đình Lập cũng có mặt.
Lưu Hải là cảnh sát quen thuộc với gia đình hai bên có thể nói là nhận thức rất sâu.
Họ nhờ anh tìm Điền Chính Quốc anh cũng giúp.
Lưu Hải nói: "Nếu theo những gì Thái Hanh nói nãy giờ có khả năng Lý Tiểu Xảo biết vị trí của Chính Quốc đang ở hiện tại."
"Vậy thì cứ bắt nó lại rồi hỏi" Mẹ Kim Thái Hanh tức giận nói.
"Không được như thế có khả năng không hỏi được gì mà ngược lại sẽ kinh động đến Lý Vũ và đưa Chính Quốc đi nơi khác."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Kim Thái Bảo hỏi.
"Cách tốt nhất là để Thái Hanh tiếp cận cô ta rồi tìm sơ hở."
"Được em đồng ý chỉ cần đem được anh ấy về làm gì em cũng sẽ làm." Kim Thái Hanh kiên định nói.
___Anh đang cảm thấy chán nản cái tên Lý Vũ đó vẫn chưa ló cái mặt ra ,mấy tên koa đúng giờ cơm sẽ đem đồ ăn tới.
Điền Chính Quốc tất nhiên là sẽ ăn vì nếu không ăn thì đâu có sức mà chạy khỏi cái nơi chết tiệt này.
Vừa suy nghĩ thì cửa mở cơm được đưa đến.
Anh nhìn chằm chằm tên đem cơm vào và tên canh ở cửa nếu đoán không lầm thì chìa khoá trong tay tên canh của vì vậy anh cần khiến cả hai bước vào.
Nhưng mà bằng cách nào mới là điều quan trọng, thật phiền phức mà.
" Ăn cơm." Tên kia đặt cơm xuống trước mặt anh vẻ mặt dữ tợn trừng mắt với anh nói.
Anh lúc đầu sẽ có hơi sợ nhưng mà bây giờ nhìn quen rồi nên không sợ hắn.
Tên canh cửa sau khi tên này vào đã đóng cửa lại vì vậy sẽ không nhìn thấy tình hình bên trong đâu ha.
Anh nghĩ như vậy rồi lại nhìn tên trước mặt này đăm chiêu suy nghĩ.
Tên hung dữ kia thấy anh nhìn chằm chằm mình thì lớn tiếng nói: "Ăn hay không ăn?"
" Ăn ăn, đương nhiên phải ăn rồi."
Anh cầm lấy khay cơm nhưng vẫn không biết làm thế nào bây giờ, phải chi có cục đá ở đây thì hay rồi.
Tên kia phải chờ anh ăn xong rồi cầm đĩa đi nên vẫn ở trong phòng.
Vừa ăn vừa suy nghĩ, sau khi ăn xong anh nhìn cái đĩa thì nảy ra một ý.
Tên kia vừa đưa tay thì anh khẽ run tay một chút và 'choang' toàn bộ đĩa rơi xuống.
Tên kia đen mặt nhìn anh như thể anh không giải thích thì anh sẽ lập tức chết chắc.
Anh vẻ mặt vô tội nói: "Đại ca à anh làm bộ mặt đáng sợ như vậy khiến tôi sợ chết khiếp nên tay có chút run."
Tên kia không truy vấn nữa có vẻ là tin lời của anh nên bỏ qua.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vkook | Ghét Là Dấu Hiệu Của Tình Yêu
Fanfiction➢Tae Top×Kook Bot!! ➢Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vốn là hai kẻ đối chọi nhau nhưng không biết vô tính hay cố ý một sợi chỉ đỏ vô hình đã kéo họ lại gần nhau hơn. Người ta thường nói ghét của nào trời trao của ấy có lẽ câu nói đó đã ứng nghiệm...