chap 2. Người anh trai mới

392 29 3
                                    

   Trên một lối mòn nhỏ men theo vách núi. Có một hình bóng với cái đầu màu trắng đặc trưng hiện đang lê từng bước chân nặng nề đến một hang đá nhỏ, thoạt nhìn vào ta thấy đây là một hang động rất nong. Nhưng chẳng ai biết được rằng nơi này có thể đi thông qua một nơi khác, mà nơi này chỉ duy nhất người được chọn mới có thể bước vào được. Và người được chọn sẽ là những người đang cần được một chỗ dựa, những người có một trái tim đang cần được chữa lành. Và đúng lúc đó tobirama dù cho là kiếp trước hay là kiếp này điều luôn là người đó.

Cậu đi sâu vào trong hang, vừa đi vừa vận charka và nhắm mắt lại men theo vách hang mà từng bước, từng bước một bước vào nới ấy. Đó chính là...lãnh địa của BẠCH HỒ, một nơi thật sự thuộc về tobirama, một nơi có thể sẵn sàng chữa lành vết thương lòng này của cậu. Khi cậu mở mắt ra, thì đập vào mắt chính là một đồng bằng nơi đầy hoa cỏ, bướm xinh, chim hót líu lo và bên cạnh đó có một dòng sông thời thời yên bình mà chảy. Đang tận hưởng những niềm vui ấy thì phía sau cậu, có một giọng nó cợt nhả truyền đến, khiến cậu có chút buồn cười. Đúng các bạn nghe không nhầm đâu, câu đang chính là cười đó.

Bạch hồ: "Ôi cha! Xem ra ngươi nghĩ kĩ rồi nhỉ! Tobirama. Dù gì cũng sống hai kiếp người...chắc lần này ngươi sẽ chọn đúng mà nhỉ? "

Tobirama: "Ngươi biết rồi à...ta vẫn chưa nói cơ mà...thật buồn chán"cậu tỏ vẻ giận dỗi, vừa nói vừa phòng má. Thật không ngờ nếu là người không biết gì chắc nhìn vào cũng không biết được rằng cậu đã từng trải qua đau khổ và đấu tranh nội tâm biết bao nhiêu...

Bạch hồ: "Bộ ngươi chết nhiều quá riết lú hay gì...ngươi không nhớ ta có thể thấu thị được suy nghĩ của người khác à và đồng thời có thể nhìn được quá khứ vị lai của ngươi bằng con mắt của bạch hồ ta đấy, nhóc con." với giọng điệu châm biếm đó, cậu không ngần ngại cho nó một cái liếc xéo và không nói gì nữa tỏ vẻ giận dỗi. Nó thấy vậy liền nói tiếp.

Bạch hồ: " Ngươi vẫn giỏi che giấu cảm xúc đấy chứ, như lúc trước vậy, dù có chịu bất cứ điều gì thì ngươi cũng điều tự mình chịu đựng...trong khi...người ta thì lại tìm một chỗ để tựa đầu vào mà khóc. Ta không hiểu ngươi được ai truyền lại cho cái đầu cứng như vậy đấy, ngay cả đối mặt với ta ở kiếp thứ 2 rồi mà ngươi vẫn có ý định giấu ta sao. ĐỒ CỨNG ĐẦU KIA! " nó cố nhấn mạnh chữ cuối để chọc tức cậu.

Tobirama: " Nếu đã biết ta đang buồn rồi, ngươi vậy mà lại mắng ta như thế, không an ủi thì thôi đi, vậy mà lại còn lớn tiếng, ta đến đây để chữa lành chứ không phải nghe mắng rõ chưa hả, ĐỒ ĐÁNG GHÉT KIA! " cậu cũng không vừa mà bật lại nó.

Haizzz biết tại sao cậu và nó có vẻ thân thiết đến vậy không. Thật ra vào kiếp trước, lúc bị thằng cha hashirama mắng tại vì  không cho madara lên chức hokage, thì cậu liền đi dạo để vơi nỗi buồn. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà cậu lại đi vô cái hang này, rồi mới phát hiện ra bên trong nó là một nơi khác, một nơi thời thời luôn mang một màu nắng, nhẹ nhàng, tươi mát, một nơi có hương thơm của thảo mộc luôn vây lấy, một nơi không bao giờ bị bóng tối bao trùm. Và nơi đó chính là lãnh địa của Bạch hồ, ban đầu Bạch hồ tỏ ý muốn trở thành bạn của cậu, và trở thành một thông linh thú của cậu, để cậu có thể được chữa lành trái tim, bởi cậu là người được chọn nhưng...cậu không đồng ý, lúc ấy cậu ngu ngốc muốn một lòng phù trợ cho hashirama mà từ chối, và giờ đây được sống lại rồi, sống mà như đã chết vậy nên cậu muốn thử, nếu đồng ý với là đề nghị ấy thì...cậu có thể lấy lại được linh hồn của mình từ tay quỷ dữ được...hay không đây. Chính cậu cũng không biết, nhưng cậu muốn cược, đánh cược một hi vọng nhỏ nhoi này để cố giữ cho bản thân một con đường sống. Và có vẻ Bạch hồ đã nhận ra được ý muốn của cậu.

TA PHẢI TỰ CỨU RỖI MÌNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ