- Con muốn đi.
Nhìn Tiêu Sắt một thân đầy mệt mỏi, cơ thể yếu ớt, bước chân nặng nề, khí sắc nhợt nhạt bước vào, Ngao Thụy Bằng không khỏi hít vào một hơi. Nhìn người thật thương thật trước mắt, anh không có tâm trạng tiếp tục diễn nữa, nhưng cũng không dám manh động, từ đầu đến cuối chỉ đứng yên, nhìn Tiêu Sắt không rời nửa giây.
Vô Tâm đứng bên cạnh thấy Lôi Vô Kiệt đột nhiên cả người căng cứng, nét mặt thập phần nghiêm trọng, từ khi Tiêu Sắt bước vào liền không nói một câu, cười không cười nói không nói, thấy có chút khó hiểu, khẽ đẩy tay hắn hỏi nhỏ.
- Lôi Vô Kiệt, ngươi sao đấy?
Ngao Thụy Bằng vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt đang cùng Lan Nguyệt hầu giao hẹn, bất giác giọng nói cũng trầm xuống hẳn.
- Ta không sao.
- Ta thấy, ngươi chỉ có hai khả năng.
Nghe vậy, Ngao Thụy Bằng mới hơi rời mắt khỏi Tiêu Sắt, cũng hỏi nhỏ.
- Hai khả năng gì?
- Một là ngươi thích Tiêu Sắt, hai là ngươi ghét hắn thấu xương.
Ngao Thụy Bằng nghe vậy liền bối rối.
- Cái... Cái... ngươi nói cái gì thế?
Thấy hắn một mặt bối rối, còn cố ý thấp giọng chỉ nói để cả hai nghe thấy, Vô Tâm liền hiểu ra.
- Ngươi chính là thích Tiêu Sắt.
- Tại sao chứ?
- Từ khi Tiêu Sắt bước vào trong mắt chỉ có mình hắn. Đấy ngươi nhìn ngươi đi, cả một mặt lo lắng cùng xót xa, thật muốn đưa ngươi cái gương để tự nhìn lại bộ dạng vạn phần quan tâm của mình.
Ngao Thụy Bằng giật giật khóe miệng, không biết nên nói gì. Từ khi Tiêu Sắt bước vào anh đã nhận định đây chính là Lý Hoành Nghị, nên tất cả cảm xúc đều là anh dành cho Lý Hoành Nghị. Nhưng mà, Ngao Thụy Bằng căn bản chưa từng nghĩ qua chuyện này, cảm thấy có lẽ chỉ là cảm xúc của Lôi Vô Kiệt ảnh hưởng đến mình thôi.
- Không phải, một hòa thượng như ngươi còn hiểu rõ ái tình vậy sao?
- Hồng trần nào có mấy thứ ta nhìn không thấu. Lôi Vô Kiệt ta nói trước, ngươi nhìn vị lục hoàng tử đó đi.
Ngao Thụy Bằng cũng thật sự nghe theo, nheo mắt nhìn Tiêu Sắt rồi hỏi.
- Cái gì?
- Ngươi thế này, sau này hắn không ngồi lên đầu ngươi mới lạ.
Nói rồi Vô Tâm bỗng tiêu sái bước lên nhìn Tiêu Sắt nói.
- Dù rất muốn, nhưng không đi cùng các ngươi được rồi. Chỉ sợ chưa ra đến biển đã bị quan binh chặn lại, nghĩ ta mưu đồ bất chính, dù ta vừa chính nghĩa lại thiện lương.
Ngao Thụy Bằng bật cười nhếch môi nói.
- Vừa chính nghĩa lại thiện lương, ta không thấy luôn đó.
- Đương nhiên ngươi không thấy rồi, vì ngươi cũng không thấy ai đó đang rất muốn nói chuyện riêng với ngươi. Được rồi ta đi đây. Lôi Vô Kiệt, bảo vệ hắn cho tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bằng Nghị] Có scandal rồi, đi thôi!
Humorauthor: berry Truyện thuộc về trí tưởng tượng của tác giả, không liên quan đến người thật. _________________________________________________ Đã có khi nào bạn vừa mở mắt, chợt nhận ra mình trở về lớp cấp 3, đứa ngồi cạnh đang mải mê ăn vặt trong giờ...