"Min min. Cậu có tin những gì tôi nói là sự thật không?"
Bên trong một quán ăn Nhật ở trung tâm thành phố. Kim Taehyung mang trên mình một bộ suit đen. Khẩu trang cùng nón kết là thứ không thể thiếu.
Choi Min Kyung sau khi nghe toàn bộ từ người bạn thân thì ngơ người.
"Tôi không đùa đâu. Mặc dù nó hoang đường nhưng nó là sự thật. Cũng đừng khuyên tôi gặp bác sĩ tâm lý. Vì tôi đã gặp cô ta hơn 100 lần rồi"
Những gì cô định nói đều nuốt hết vào trong. Cô có quen một đàn em là bác sĩ tâm lý tốt nghiệp loại giỏi, nào ngờ Kim Taehyung lại biết những gì cô muốn nói.
"Nhưng mà Tae à! Nó thật sự rất khó tin. Không có bằng chứng gì hết thì cậu nói tôi làm sao tin được đây. Tôi là con người bình thường mà? Tôi đâu phải là cậu"
"Vậy nhé! Tin tôi một lần được chứ? Ngày mai, xin cậu đừng ra đường. Khi mọi chuyện qua rồi thì cậu muốn tin những gì tôi nói hay không đều được. Chỉ cần đừng ra đường"
Vẻ mặt hắn rất nghiêm trọng. Thật sự lời nói rất thuyết phục. Sự lo sợ của Kim Taehyung khiến cô muốn thử một lần tin hắn.
"Nếu có chuyện gì, tôi gọi cho cậu được chứ?"
"Được. Đây là số của tôi. Nhớ những gì tôi dặn, đi trước nhé. Mong là vẫn có thể gặp lại cậu vào hôm kia"
Nói rồi hắn cũng đứng lên đi về phía cửa ra vào. Min Kyung thì vẫn ngồi đó. Thật sự là cô vẫn không tin được chuyện đó là sự thật.
Trên thế giới này có điều siêu nhiên như vậy sao? Những gì Kim Taehyung nói nó lại khá giống với những bộ phim khoa học viễn tưởng mà cô hay xem.
Họ gọi nó là gì nhỉ, vòng lặp thời gian hay xuyên không? Là cả hai cộng lại thì có vẻ giống hơn.
Chiếc xe đen nhám phóng nhanh trên con đường vắng. Kim Taehyung lái xe với một tốc độ đáng kinh hoàng. Con đường mà hắn đang đi hướng đến một ngôi làng nhỏ nằm ở vùng ngoại ô.
Nói là làng nhưng bên trong những căn nhà cũ kĩ là mỗi một căn phòng trú ẩn có đầy đủ các thiết bị tiên tiến nhất thế giới.
Đỗ xe ở cuối làng, một đám nhóc khoảng 3,4 đứa từ trong một căn nhà chạy ùa ra phía hắn. Theo sau bọn chúng là một người đàn ông đã ngoài 30. Nụ cười tươi như ánh mặt trời
"Ba Taehyung sao lâu rồi không đến thăm con vậy ạ?"
Cô nhóc nhỏ tuổi nhất đang ôm chân hắn, nói bằng giọng nũng nịu
"Chú Tae ơi, MinAh rất nhõng nhẽo luôn. Ba Hoseok đã rất cực để dỗ em ấy ngủ đó ạ"
Cậu nhóc lớn tuổi nhất ngước lên nhìn hắn, môi chu chu ra mách lẻo. Hai đứa nhóc bên cạnh liền hùa theo nó gật đầu
"Ồ! Cảm ơn Hyunji nhé. Phải phạt MinAh nhỉ? Nhưng mà Hyunji có giúp chú bảo vệ MinAh khi đến trường không đó?"
"Có ạ"
Jung Hoseok sau khi nhìn đám nhóc cùng hắn trò chuyện mới nói.
"Chú vào nhà đi. Chị chú vừa mới nấu một ít cháo gà đấy"
BẠN ĐANG ĐỌC
Taekook • Look At Me Only Once
ParanormalMột lần, hai lần rồi ba lần, cái thế giới chết tiệt này luôn đưa hắn quay trở lại thời gian ấy, khoảng thời gian mà người hắn yêu thương nhất ra đi vì căn bệnh quái ác. "Lời hứa đó, cuối cùng chỉ có mỗi mình em thực hiện" "Năm lần, bảy lượt nhìn em...