Tình

1.4K 114 3
                                    

Đôi tay tuyệt vọng nắm lấy cổ áo Jouno, kéo anh lại gần cho đến khi cơ thể họ chỉ cách nhau một inch. Cơ thể dính đầy mồ hôi và phủ đầy bụi trên chiến trường bê tông vỡ và xác chết, sức mạnh của Tecchou đã giữ anh tại chỗ, hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến Jouno thoáng rùng mình.

Chiếc áo khoác của anh siết chặt hơn, những ngón tay thọc sâu vào lớp vải như thể chúng là thứ duy nhất giữ  anh lại.  Techou phụ thuộc vào Jouno, và Jouno sẽ không để hắn ta gục ngã. Không phải khi làn khói dày đặc vẫn cuộn quanh họ, rình rập như một con thú dữ để có thể hạ gục ngay cả kẻ đứng cuối cùng. Jouno không có ý định bị đánh bại lúc này, họ đã chiến đấu hết mình bằng răng và móng vuốt. Chiến thắng là của họ và họ xứng đáng với từng chút của nó.

Không ai di chuyển, nhưng lồng ngực của cả hai phập phồng, hơi thở dồn dập và khao khát không khí. Jouno muốn. Anh muốn lùi lại, muốn tiến lên, muốn làm gì đó, tìm bất cứ thứ gì có thể bám vào, muốn làm tất thảy cùng một lúc. Nhưng Tecchou đã không cho phép anh làm bất cứ điều gì trong số đó. Anh không thể nhìn thấy, nhưng anh cảm thấy đôi mắt người cộng sự đang đặt trên khuôn mặt mình, sau đó di chuyển xuống vai và cánh tay đang không ngừng rỉ máu.

Anh ấy bị thương, Jouno tin thế. Anh nhớ mình đã ngã xuống đất, một vài chiếc xương đã gãy vụn. Một vài vết bỏng mờ ở chân tay và ngực, nhưng so với ngọn lửa đang bùng lên bên trong anh, cơn đau khó có thể so sánh được. Jouno vẫn cảm thấy rõ ràng thanh gươm kề vai, hơi nóng của khẩu súng vừa mới bắn vào chân mình và những vết nứt uốn khúc trên những bức tường bên trên anh. Nhưng mặc kệ sự hối thúc của các giác quan, những vết thương khiến anh không thể di chuyển để rồi chỉ vài giây sau đó, mọi thứ đã sụp đổ và chôn vùi anh bên dưới đống đổ nát.

Đó hẳn là lần đầu tiên vết thương của anh không thể kịp lành lại trên chiến trường kể từ khi gia nhập lực lượng. Cơ thể của Jouno đã làm anh ta thất vọng, nhưng rồi nó cũng sẽ chẳng là gì ngoài một vết sẹo trong hàng loạt các vết sẹo chiến đấu khác.

Nhưng trái lại, đối với Tecchou, cảm giác như thể một ảo ảnh tồn tại lâu dài trong hắn đã suýt chút nữa sụp đổ. Jouno nghe thấy hắn nuốt nước bọt, một âm thanh lớn trong sự im lặng mà họ đã tự rèn cho mình. Xoay người để thay đổi vị trí, mái tóc mềm mại dính đầy bụi đất nhẹ buông xuống làn da trần của Jouno, yên vị trên cổ và vai anh nơi lớp vải bị xé toạc. Da kề da. Khuôn mặt của Tecchou đặt nhẹ trên vai anh, ấm áp và ẩm ướt.

Nhận thức được rõ ràng về sự tiếp xúc, từng điểm chạm khiến hơi thở của Jouno như thể bị mắc kẹt trong lồng ngực.

"Đừng làm vậy nữa."

Những từ đó được thì thầm vào hõm cổ anh một cách khó khăn và gần như trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực của Tecchou đã nhấn chìm chúng. Hoặc có thể đó hoàn toàn không phải là của Tecchou, mà là của chính anh ấy. Tiếng ồn trở nên mơ hồ trong tai anh, nhịp điệu giống nhau đến mức dường như chúng có thể là một.

Mọi cơ bắp căng lên khiến Jouno cứng đờ. Tecchou rất mạnh. Mạnh nhất. Luôn luôn không bối rối và mất tập trung vào những gì quan trọng. Trong suốt khoảng thời gian gặp gỡ và chia sẻ những mặt tốt nhất cũng như mặt xấu nhất của họ, chưa một lần Jouno nghe thấy hắn nói yếu ớt như vậy, âm sắc trầm của giọng hắn bị vỡ. Giọng nói không thuộc về Tecchou, và âm thanh đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến Jouno. Nó tự khắc sâu vào ký ức của anh, để lại một vết sẹo cháy đen, và ngay lập tức, anh quyết định sẽ không bao giờ muốn nghe âm thanh đó nữa nếu anh có đủ sức mạnh để ngăn chặn nó.

[TecJou] Never ever let go...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ