2

1.2K 157 5
                                    

Caelus ngồi xuống khoảng không trắng phớ xen lẫn đen kịt.

Màu sắc đối lập giữa đen và trắng, trên và dưới khiến em có cảm tưởng rằng mình đang ở một nơi nào đó rất xa xăm, rất kì lạ. Giống như sự tận cùng của thế giới, một nơi chẳng có gì ngoài cảm giác trống rỗng xen lẫn mới lạ, và thêm cả lạc lõng khi chỉ có một mình em ở đây. Caelus tự hỏi rằng nếu như mình hét lên thì tiếng vang sẽ vọng đến tận đâu ? Sẽ đi đến tận cùng của không gian hay là chìm nghỉm như thể một hòn đá rơi xuống mặt biển gợn sóng ?

Caelus trầm ngâm trước suy nghĩ của mình, em hét lên để làm gì cơ chứ ? Em tự hỏi rằng liệu trong vũ trụ có nơi nào im lặng bằng nơi này hay không. Em thu chân lại, gác cằm lên đầu gối, những dòng suy nghĩ miên man không rõ ràng chạy vèo vèo trong đầu. Dường như khi con người ở một nơi rất im ắng thì họ thường có xu hướng suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ những chuyện khiến cho họ phiền muộn đến những chuyện làm họ thấy vui vẻ, hoặc nhớ nhung.

Đứa trẻ bần thần, mắt nhìn đầy xa xăm. Trừ những suy nghĩ vớ vẩn tào lao ra thì em chẳng còn chuyện gì để mà nghĩ nữa, bởi vì trước đó trong đầu em chẳng có gì cả. Không có ký ức, em hoàn toàn chỉ có một mình.

"Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy ?".

Giọng nói thuộc về một người đàn ông kéo đứa trẻ khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình. Caelus quay người lại, không biết đối phương đã đứng ở đấy từ bao giờ, có lẽ là mới đây, hoặc là rất lâu rồi nhưng không lên tiếng. Em đứng dậy, mặt đối mặt với người nọ. Hai đôi mắt vàng nhìn nhau, cả hai đều thống nhất giữ im lặng, tuy nhiên người còn lại chẳng thể chịu được cái nhìn chằm chằm đầy bức bách của vị Aeon nọ, Caelus nhanh chóng rời điểm nhìn đi nơi khác.

"Không muốn trả lời sao ?" dường như vị Aeon không có vẻ gì là phật ý trước sự im lặng của đứa trẻ. Ngài tiến đến, tuy nhiên vì phản xạ có điều kiện mà Caelus lùi lại một bước.

"Tôi không có gì để mà trả lời." em có gì nói nấy. Caelus không thoải mái trước ánh nhìn của Aeon Hủy diệt cho lắm, vì thế em né tránh ánh mắt của đối phương mà chỉ nhìn vào khoảng không đen trắng đan xen đằng sau Ngài ấy. Tuy nhiên Caelus có một cảm giác rất lạ khi đứng trước vị Aeon này. Một cảm giác rất đối lập nhau, nó khiến em thấy khó chịu.

"Ngài biết tôi." đứa trẻ chuyển chủ đề, đây không phải là một câu hỏi, mà là khẳng định. Vị Aeon nọ không trả lời, cũng không phủ định, Ngài chỉ nhìn em bằng ánh mắt kì lạ và khó tả. Dường như thông qua em Ngài sẽ thấy được hình bóng của người nào đó mà Ngài luôn tìm kiếm, hoặc là nhìn thấy đáp án cho câu hỏi kể từ khi tỉnh dậy Caelus vẫn luôn thắc mắc.

Một khoảng thời gian đã trôi qua, Caelus biết rằng bản thân sẽ không có được đáp án mà mình muốn, vì vậy em lại ngồi xuống, không để ý đến vị Aeon nọ nữa. Em biết rằng mình đang nằm mơ, vì vậy gan cũng lớn hơn một chút, hơn nữa Caelus có cảm giác rằng Ngài ấy sẽ không để bụng đến các hành vi thiếu tôn trọng của mình, mặc dù đấy chỉ là cảm giác. Nhưng có vẻ suy nghĩ của em đã đúng.

Cả hai đều im lặng, chấm dứt cuộc nói chuyện không cùng một chủ đề đang diễn ra. Caelus ôm đầu gối, nhắm mắt lại, chờ đợi vị Aeon nọ chán nản rời đi. Mặc dù em không biết tại vì sao Aeon Hủy diệt lại chen ngang giấc mơ của em, đến rồi cũng chẳng chịu nói câu gì tử tế, nhưng em thấy không được thoải mái cho lắm.

【 𝙰𝚕𝚕𝙲𝚊𝚎𝚕𝚞𝚜 】𝙼𝚊̀𝚞 𝚌ủ𝚊 𝚖𝚊́𝚞Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ