cuối hè, thời gian của những tia nắng chói chang đến gay gắt nở rộ, tung bay khắp mọi ngóc ngách.
những chuyện nên đến thì sẽ đến, nhưng những chuyện muốn đến thì chưa chắc.
tối hôm ấy, lời chia tay đã được gửi, tôi chẳng mong đợi bất cứ hồi âm nào từ em, thay vào đó, tôi chọn cho mình một giấc ngủ ngon lành, bù lại cho những phút giây ủ rũ trước kia.
tôi là một kẻ hèn nhát, không dám nói chuyện thẳng mặt, chỉ biết nịnh bợ mấy con chữ để gửi giùm mong muốn.
nhưng kẻ hèn nhát này muốn được sống. nếu cho tôi gặp mặt em để nói lời chia tay, tôi sợ bản thân sẽ không kiềm được mà khóc òa lên. suy cho cùng, chính tôi mới là người lún sâu nhất vào vũng bùn này.
tôi đã thực hiện được mong ước trước kia, đó chính là giữ lại cho mình một con đường lui an toàn. tôi không chắc liệu có hai chữ "an toàn" ở trong đấy hay không, nhưng nếu nó làm tôi nhẹ lòng, thì ắt hẳn nó chính là như thế.
sáng sau tối hôm đấy, điện thoại tôi nhận được hàng tá tin nhắn có nội dung giống nhau liên hồi từ em, đều chỉ quay quanh hai chữ "vì sao?". tôi cũng cố gắng giải thích cho em nguyên nhân một cách đơn giản nhất, rằng cây thuốc lá này đã đến lúc tàn của nó rồi, dẫu cho người nào cố gắng châm lửa cho nó đi nữa, thì cũng chỉ làm nó lụi tàn nhanh hơn thôi.
mặc cho em có ra sức thổi bùng ngọn lửa ấy lên, thì nó cũng chỉ là ngọn lửa của quá khứ.
mọi chuyện cứ như thế trôi qua. thành hàn bân cũng không còn liên lạc với tôi nữa, để lại trong tôi những ký ức tươi đẹp, nhưng sự thật mãi là sự thật, rằng mối tình này không còn cách nào để cứu vãn.
cho nhau một con đường thoát còn hơn tô vô vàn sắc hồng.
em không sai, tôi cũng không sai, không một ai trong chúng tôi sai cả. cái sai duy nhất ở đây, chính là việc châm lửa cho điếu thuốc này trong khi không ý thức được sự lụi tàn sẵn có của nó.
(...)
khoảng thời gian ba năm ở cấp 3, vốn tưởng nó sẽ kéo dài mãi mãi, rồi cuối cùng cũng phải đi đến hồi kết.
như tôi đã nói ở trước đó, tôi chỉ muốn làm một chú chim non không rời khỏi tổ, nằm trong sự bảo bọc của những gì quen thuộc nhất. thế nhưng, tôi lại chọn cho mình một trường đại học ở phía nam đất nước, quyết định dành trọn thêm bốn năm tiếp theo ở đấy.
tôi biết, đối với một số người thì chuyện này chả dính dáng gì tới việc bước ra khỏi vùng an toàn cả, nhưng với tôi, chuyện này có ý nghĩa trái ngược hoàn toàn. xưa nay tôi luôn nghĩ mình sẽ tận hưởng bốn năm sau cấp 3 ở thành phố tôi đang học tập bây giờ, bởi vì nó đã dần hằn bóng trong tâm trí. không hiểu sao, đến giữa kỳ 2 năm 12, tôi lại quẹo sang một ngách đường khác, thứ mà tôi tưởng chừng tôi sẽ không bao giờ làm như thế.
"nếu mãi sống trong tổ thì mày không thể biết bay, càng không biết cách săn mồi"
câu nói này đến từ đứa bạn thân của tôi, và nó có sức ảnh hưởng rất lớn lên quan điểm tôi vốn thủ sẵn bên mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[binhao] | hương dâu trong tàn thuốc
Fanficđiếu thuốc này, coi như đã tàn lụi để hóa thành tro bụi rồi.