Chương 4: Cảm giác quen thuộc khi bị liếm,

19.2K 634 22
                                    

Chương 4: Cảm giác quen thuộc khi bị liếm, nhìn thấy bản thân mình đi tiểu, hôn sâu nồng nhiệt, còn dám nói bản thân mình dơ hay không?
[Nay mình học viết code nhen =)))]

Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt thế mà lại vùi vào nơi giữa hai chân mình, Nhan Ý An ngoại trừ cảm nhận được cảm giác hai mép thịt bên ngoài bị ngậm liếm còn có thêm một cảm giác khó nói do phải nhìn thấy cảnh này.

Cậu khó khăn muốn đẩy đầu Phó Cảnh Thâm ra, một tay chống ở phía sau để giữ căng bằng, cậu cố gắng bỏ qua những cảm giác của bản thân đang lan ra khắp cơ thể, cùng với một cảm giác quen thuộc khó hiểu của mình.

Sao lại như thế này?

"A...ưm..."

Nơi riêng tư bị người nào đó liếm mút liên tục, Nhan Ý An cảm nhận được có một dòng nước dâm từ trong cơ thể mình chảy ra, sau đó lại men theo đầu lưỡi của người đó mà vào miệng.

Cậu sắp bị xấu hổ làm cho nóng cả người đi rồi.

Cơ thể càng lúc càng mềm, không còn chút sức lực nào, bàn tay đang cố gắng đẩy đầu hắn ra cũng không còn sức như ban đầu, đã chuyển sang cào lên mái tóc đó thay vì đẩy ra, cho dù cậu cũng không thể biết được là muốn đẩy hắn ra hay là muốn cho đầu lưỡi nóng bỏng đi quấy rối vào sâu bên trong.

Lời nói từ chối ban đầu đã không còn nói ra được, sau đó dường như vừa muốn từ chối lại muốn bị chiếm lấy.

Ánh đèn vàng ấm áp của phòng vệ sinh càng làm bầu không khí trở nên mập mờ hơn hẳn.

Đôi chân của cậu càng lúc bị ép lại lên cao, đầu gối đã sắp chạm tới ngực, hai chân không có điểm chống đỡ, Nhan Ý An chỉ biết bất lực mà trụ trên vai hắn, cảnh đẹp bên dưới lúc này hoàn toàn không còn giấu diếm được gì nữa, trần trụi trước mắt hắn.

Cho đến khi đầu lưỡi của hắn lại một lần nữa muốn chui vào trong lỗ tiểu của mình, cậu mới hiểu là hắn thế mà thật sự muốn uống nước tiểu của mình.

Điều này thật quá điên cuồng rồi, đối với lần đầu tiên tỉnh táo hoàn toàn gặp phải chuyện này, đối với cậu mà nói thật sự quá mức rồi.

"Không cần mà..."

Nhan Ý An chỉ có thể cố gắng thu mình lại, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Lúc này đây người đàn ông nào đó chỉ lo liếm mút nơi xinh đẹp bên dưới căn bản không nghe được lời nói của cậu.

Thấy hắn không có ý định dừng lại, Nhan Ý An rối cuộc không chịu nổi mà khóc lớn, "Phó Cảnh Thâm!"

Lúc này đây mới kéo được thần trí Phó Cảnh Thâm quay lại.

Đối mặt với cặp mắt đã khóc hồng cả lên.

Như đứa trẻ bị người lớn đánh đòn cảnh cáo, đầu óc lúc này của hắn lập tức tỉnh táo lại liền.

Lập tức ôm lấy cơ thể đang thu mình trên bồn rửa tay vào ngực, hắn không thể biện minh cho bản thân mình, chỉ có thể vụng về dỗ dành cậu.

"Là chồng sai rồi, em đừng khóc được không?..."

"Xin lỗi... chồng sai rồi..."

Phó Cảnh Thâm cũng là lần đầu tiên dỗ người khác, tự nhiên không biết nói gì cả, chỉ có thể không ngừng nhận sai và xin lỗi.

Nuông Chiều (HOÀN THÀNH)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ