Chương 02

149 13 0
                                    

Trần Diệu Kiệt là con trai của một người phụ nữ chốn trăng hoa, là đứa con hoang không cha.

Hắn từ nhỏ lớn lên trong hang ổ của xã hội đen ở Phố Đèn Đỏ trong thị trấn tồi tàn, không được học hành đến nơi đến chốn, ngày ngày đánh nhau với lũ trẻ ranh dám mắng mẹ hắn là gái điếm. Cởi trần luyện ra một thân cơ bắp rắn chắc, lúc đánh người chưa bao giờ chần chừ hay nương tay.

Cho đến hiện tại, khi tới công chuyện với ông bô trong nhà, hắn đều sẽ cởi bỏ áo vest, hai mắt đỏ ửng, tất cả các cơ bắp trên cơ thể đều được huy động để luyện tập một cách chăm chỉ với các thủ hạ đã được huấn luyện bài bản dưới tay ông.

Các đường nét trên cơ thể hắn khoẻ khắn và uyển chuyển, là cỗ máy chiến đấu trời sinh, ra tay vừa tàn nhẫn vừa chính xác.

Làn da màu lúa mì săn chắc và nhẵn bóng, cặp mắt tinh anh, sống mũi cao và thẳng tắp cùng đôi mày ngài treo trên khuôn mặt vừa nghênh ngang lạnh lùng, vừa tàn nhẫn cáu kỉnh, vô cùng hoang dã và phóng túng.

Nếu không phải vợ lớn không sinh được con trai nối dõi, ông già nhà hắn cũng không tới mức phải nhắm mắt bịt mũi mà đem một tên tạp chủng như hắn đi kiểm tra huyết thống rồi đón về nhà làm gì.

Mẹ hắn đã sớm ôm lấy một khoản tiền rồi cao chạy xa bay cùng với bạn trai nhỏ của bà ta đến cùng trời cuối đất rồi. Còn về phần người cha rẻ mạt kia, bởi vì uy hiếp răn đe của vợ lớn vẫn còn sờ sờ ra đó nên cũng đối xử với hắn chẳng ra làm sao.

Hừ, lão già dịch, hại đời biết bao nhiêu người phụ nữ rồi. Đương nhiên mẹ hắn cũng là nồi nào úp vung nấy thôi. Từ nhỏ mỗi lần trông thấy hắn cả người bê bết máu trở về nhà, cũng không hỏi han hắn lấy một câu, chỉ biết quẳng cho hắn mấy tờ tiền rồi kêu hắn tự đi mua cơm mà ăn. Dửng dưng như thể hắn chỉ là một gánh nặng chứ không phải con trai ruột của mình vậy.

Khách làng chơi và gái điếm thì có thể gieo được hạt giống gì tốt đẹp chứ. Bản thân hắn cũng là một kẻ chẳng ra gì, không phải người đàng hoàng, không xứng được chết một cách tử tế.

Trần Diệu Kiệt đang mặc một chiếc áo hoodie rộng màu đen, quần cargo màu đen. Trên cổ treo đầy các loại vòng vàng dây nhợ khoa trương, bên dái tai còn đeo một đôi khuyên tai đen theo phong cách rock Death 'n' roll.

Trong miệng hắn ngậm điếu thuốc lá điện tử, dùng hai ngón tay thành thục lấy xuống, một làn khói kiêu ngạo phun ra từ khe môi và mũi, bao phủ đôi mắt đen lạnh lùng và hung bạo của hắn.

Vừa nhìn liền biết là loại thành phần bất hảo, cứng đầu.

Hắn đá hòn đá dưới chân, dùng răng nghiến lấy điếu thuốc, mua một ít bánh bao ăn liền và mì gói gói từ cửa hàng tiện lợi, còn chọn thêm vài cái bánh bao nhân sô cô la. Trên tay treo một tút nilon to vật vã mà trở về phòng trọ hắn thuê.

Vừa rẽ ra khỏi ngõ đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt tươi mới của bánh ngọt cùng bánh quy mới ra lò. Trần Diệu Kiệt ngẩng đầu lên và khịt khịt mũi như một chú cún, liền nhìn thấy từ trong tiệm bánh mì mới mở bên kia đường, có một người vừa đẩy cửa kính bước ra.

[JamFilm] 4℃ Dịu DàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ