Chương 03

130 16 0
                                    

Trần Diệu Kiệt là người cứng đầu cứng cổ, là kiểu cứng tới mức giống như đeo nẹp sắt trên cổ vậy, trước giờ chưa một lần phải cúi đầu trước bất cứ ai. Không ngờ rằng dáng vẻ thảm hại ở trong đồn cảnh sát của hắn ngày hôm nay, lại trùng hợp lọt vào mắt vị bác sĩ nhỏ có mối hận "đâm chọt" này với mình.

Tự nhiên, luồng sức lực vừa dâng lên bên trong Trần Diệu Kiệt lên không được mà xuống cũng không xong, vừa vặn kẹt ngay lưng chừng. Giống như một nồi cơm nấu không đủ lửa, có nấu lại cũng lở dở nửa sống nửa chín, cơm không ra cơm cháo không ra cháo. Vừa bị ánh mắt lãnh đạm của bác sĩ nhỏ quét qua, mấy lời ác ý nhằm chọc ghẹo người ta của hắn cũng trở nên giống như là giả vờ phô trương thanh thế mà thôi.

Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo mà buông thõng hai tay, ngập ngừng do dự mà đi theo Tống Quân Hạo ra ngoài.

Chú cảnh sát không trả xe mô tô cho hắn, vẫn phải giam thêm mấy ngày nữa, Trần Diệu Kiệt cũng không mấy để tâm. Bây giờ hắn cũng không cần phải đi đâu, phòng trọ cũng sắp đến kỳ hạn, tài khoản tiết kiệm cũng sắp cạn đáy luôn rồi.

Vốn dĩ hắn định bụng tìm một nơi khác tiếp tục lăn lộn, nếu không thì đi tìm một công ty bảo an xuyên biên giới. Với thân thủ của hắn, nhận làm một số việc riêng tư của giới nhà giàu, đi hai chuyến Dubai ở Trung Đông kiếm hai đầu thu nhập.

Nhưng mà hiện tại, hắn liếc mắt nhìn đôi mắt lãnh đạm dưới cặp kính gọng vàng của vị bác sĩ nhỏ nọ, vậy mà đột nhiên cảm thấy không mấy vui vẻ.

Moé, hắn trước giờ chưa từng bị ai phớt lờ như này cả.

"Ê, bác sĩ nhỏ, anh tên gì vậy?"

Trần Diệu Kiệt không kìm lòng được, vò vò lấy mái tóc bù xù của mình, chạy hai bước xuống bậc thềm, cả tiếng lớn giọng mà hỏi.

Đối với giọng điệu không mấy thân thiện của hắn, Tống Quân Hạo cũng không mấy để bụng. Hoặc là bản thân anh được giáo dục quá tốt, hỷ nộ ái ố gì cũng không biểu lộ ra ngoài, cũng không chấp nhặt gì với tên lấc cấc là hắn. Anh hơi cụp mắt xuống, ưu nhã đút một tay vào túi, từ trên cao nhìn xuống mà nói với Trần Diệu Kiệt:

"Tôi họ Tống, Tống Quân Hạo. Đề nghị cậu, không nên gọi người khác là "Ê", rất không lịch sự. Còn nữa, tôi cũng không phải là bác sĩ nhỏ, tôi lớn hơn cậu."

Ngữ điệu của anh lạnh lùng đều đều, cũng vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ như thể sự mạo phạm của Trần Diệu Kiệt cũng không thể khiến anh cảm thấy khó chịu một chút nào. Điều này khiến Trần Diệu Kiệt tựa hồ như vừa đấm vào một đám bông gòn, lực đạo đều bị tản đi hết vậy.

Nhưng hắn lại nhất định không chịu thua, có chết cũng phải tìm lại thể diện bị đâm kia của mình. Hắn hung ác quét lên quét xuống chỗ quần tây kia của Tống Quân hạo, bắt đầu bày trò tà dăm đen tối:

"Bác sĩ Tống "lớn" hơn tôi á? Nhìn không ra nha. Tôi phải tận mắt nhìn thấy thì mới có thể so sánh được."

Đây nào có phải là thái độ đối đãi với ân nhân, rõ rành rành là lấy oán báo ân còn gì.

[JamFilm] 4℃ Dịu DàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ