Kế hoạch sắp xếp một buổi hẹn hò lãng mạn trong mơ của Yeonjun dành cho Soobin nhanh chóng tan thành mây khói. Vì sợ bị phát hiện nên anh quyết định dừng tay, án binh bất động, chờ thời cơ chín muồi mới tiếp tục sự nghiệp mai mối lứa đôi.
Tuy nhiên Soobin với Yeonjun giống như hai bên của ròng rọc vậy, một người xuống thì một người lên, một người đang thiếu sức sống mệt mỏi nằm dài cả ngày suy nghĩ vẩn vơ, một người bỗng dưng bừng bừng khí thế.
"Yeonjun, đi leo núi không?"
Không có tiếng trả lời, Yeonjun là đang sà ra bàn ghi ghi chép chép. Soobin lấy làm lạ:
"Anh ghi gì vậy?"
"Đang tập làm văn. Mở bài: 'trong tất cả các loại người, em ghét nhất là người tự dưng rủ em đi leo núi.'"
Soobin bị lí do vô lý này làm cho bật cười thành tiếng. Yeonjun lúc nào cũng có cách làm cho không khí trong nhà trở nên vô cùng tào lao, mà Soobin dần dần lại bị nhiễm cái kiểu ăn nói bá láp này, điển hình là có hôm đang yên đang lành lại nổi hứng đọc thơ "chọn xoài đừng để xoài chua, chọn bạn đừng để bạn mua xoài chua" khiến Yeonjun nghe xong muốn ngất lên ngất xuống.
Dạo này đúng là Soobin đã thay đổi, hôm qua còn chủ động gọi điện về cho gia đình. Yeonjun núp ở sau cửa đứng lắng tai nghe, tai ngoài tai giữa và tai trong hẳn là phải hợp sức dữ lắm mới có thể nghe được những chữ có phiên âm đơn giản, ngắn gọn lại có phạm vi sử dụng lớn như "vợ", "vàng", "ô tô". Căn cứ vào sự hào phóng, tác phong chuyển tiền nhanh gọn lẹ của ông bà Choi, đại khái Yeonjun có thể đoán được nội dung là "con cứ lấy vợ đi, ba mẹ cho một tấn vàng và hai ô tô", hoặc cũng có thể là "mày mà không lấy vợ, vàng và ô tô tao đem đi từ thiện".
"Toàn bộ chi phí ăn uống tôi bao!"
Soobin thấy Yeonjun không phản ứng thì liền ra điều kiện.
"Thế lâu nay tôi có bỏ ra một đồng một cắc nào hử?"
Yeonjun dửng dưng nói.
"1 voucher sử dụng miễn phí khoai lang dẻo từ giờ cho đến lúc anh chuyển đi do Choi Soobin cung cấp, thế nào?"
"Làm ơn đừng có nghĩ Choi Yeonjun này là thực thần nữa đi, lấy đồ ăn ra dụ vô tác dụng!"
"Bánh sữa dâu, trà đen bưởi mật ong, beefsteak?"
"6h sáng mai xuất phát được không nhỉ? Có muộn quá không? Hay 5h30 nhé?"
Soobin rất hoan nghênh tinh thần hăng hải đột xuất của Yeonjun nên cậu đã dứt khoát dậy từ 3 giờ sáng, 3 giờ 5 phút đã bắt đầu đứng trước cửa phòng Yeonjun gõ bùm bùm. Hồi lâu không thấy người ở phía trong đáp lời, Soobin thức thời chạy xuống dưới ôm ngay bộ loa đài ầm ĩ của anh lên lầu, nhanh chóng kết nối với bluetooth của điện thoại, mở lại cuộc tập dượt cho phiên tòa sắp tới mà cậu đã ghi âm sẵn với những thanh âm không kém dân bán cá bán thịt ở chợ đầu mối là bao.
"3 GIỜ, LÀ 3 GIỜ SÁNG ĐẤY Ạ! LUẬT SƯ ẦM Ĩ GIỜ NÀY, KHÔNG CHỈ TÔI MẤT NGỦ MÀ CÁI ĐÁM HỒN MA Ở NHÀ XÁC BỆNH VIỆN ĐI ĐẦU THAI CŨNG SẼ KHÔNG YÊN ĐÂU!"
Yeonjun bực bội ló đầu ra.
Soobin nhìn cái đầu bù xù trước mặt, lại nhìn đôi mắt vì sợ sốc ánh sáng mà vẫn chưa dám mở to của Yeonjun, khoái chí đưa tay véo véo khuôn mặt đang còn hơi sưng vì ngái ngủ của anh, không khỏi cảm thấy lúc này Yeonjun trông thật là ngốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[sᴏᴏᴊᴜɴ ᴠᴇʀ] • ᴛừ ᴛʜíᴄʜ ᴛʜíᴄʜ ᴛʜàɴʜ ʏêᴜ ʏêᴜ ʀồɪ ᴛʜươɴɢ ᴛʜươɴɢ
Fanfic"Bạn biết không, ba mẹ nói với em, từ khi nhìn thấy ảnh và hồ sơ của bạn qua trang web kia thì ba mẹ đã có cảm tình với bạn rồi." "Chắc là vì anh có tướng phu - phu với bạn đó!" "Vậy mình phải làm gì đó cho giống phu phu thôi chứ nhỉ?" "Tùy bạn đó...