10

1.1K 66 2
                                    

Tại trường cấp ba, lớp 11/6, một thiếu niên trắng trẻo, dễ nhìn đứng trên bục giảng giới thiệu về bản thân: "Mình tên Đông Hách, từ thành phố A chuyển về đây, rất mong được các bạn giúp đỡ."

Bởi vì Đông Toàn Đức chuyển công tác nên cả nhà đều dọn đến thành phố mới, hôm nay là ngày đầu tiên Đông Hách nhập học.

Ngồi ở phía dưới không ít bạn bè bắt đầu bàn tán xôn xao; ở độ tuổi mười tám bọn họ thường đối với người khác phái tràn ngập tò mò. Ví như, một giọng cười trong veo của nữ sinh vang lên khe khẽ: "Hình như là hot boy đó..."

Chủ nhiệm đầu hói mỉm cười nhìn Đông Hách, ông trỏ vào một bàn trống ở dãy ba, nói: "Trò ngồi cùng Tống Văn đi. Trò ấy là lớp phó học tập, có gì không hiểu cứ hỏi bạn bè."

"Mình tên Tống Văn, sau này chúng ta là bạn cùng bàn!" Tống Văn có ngoại hình chính trực, mày rậm mắt to, lúc cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng tinh; có vẻ rất bình dị, gần gũi.

Đông Hách nhìn y cười cười: "Sau này nhờ cậu nhé."

"Được được. Chắc cậu không biết từ nhỏ tới lớn bạn cùng bàn của mình đều là con gái, cậu là bạn nam đầu tiên ngồi chung khiến mình rất kích động." Tống Văn vỗ vỗ bàn.

Đông Hách bị y chọc cười to: "Nghĩa là cậu có diễm phúc, số hưởng đó."

"A, không phải đâu..." Tống Văn còn định nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm đã vỗ bàn, trừng y khiến y vội vàng im miệng.

Đông Hách ngoan ngoãn không dám hé răng, còn thầm nghĩ có một bạn nam thân thiện ngồi cùng bàn, khoảng thời gian sắp tới chắc cũng không tẻ nhạt.

20 phút của tiết một trôi qua, vì để tạo ấn tượng tốt cho bạn bè và giáo viên, Đông Hách ngồi thẳng lưng nghiêm túc nghe giảng; nhưng sau 20 phút cậu đã cảm thấy buồn ngủ, còn đưa tay dụi dụi đôi mắt vừa rồi vẫn mở to. Chuyện này không thể trách Đông Hách, tất cả là do chuyển nhà quá vội, chuyển trường cũng vội nốt, gần như không kịp nghỉ ngơi. Thẳng đến khi buổi sáng thức giấc, hai mắt cậu đen như gấu mèo.

Vì thế Đông Hách một tay chống cằm, gục lên gục xuống y hệt gà mổ thóc; qua đó cũng thể hiện rất rõ tư tưởng đấu tranh giữa việc nằm ngủ hay không nằm ngủ. Tống Văn ngồi cùng bàn liếc nhìn Đông Hách giây lát, chợt nở nụ cười.

Cuối lớp học phía tay trái có một thiếu niên tóc vàng đơn độc ngủ quên. Hàng mi cong dài khẽ rung, sau đó hắn chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi xanh thẳm như càng thêm rực rỡ, lung linh. Dường như cảm nhận được cái gì, hắn nhìn về phía Đông Hách, tâm trạng nhất thời có hơi sửng sốt. Rồi hắn chống cằm, lẳng lặng quan sát bóng lưng Đông Hách. "Hệt như mơ, Đông Đông à..."

Reng! Reng!

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ giải lao, Đông Hách uể oải nằm dài trên bàn, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hai cô em ngồi đằng trước bèn quay xuống làm quen, nhưng đã bị Tống Văn 'suỵt' một tiếng không cho làm phiền. Hai cô em chỉ tủm tỉm cười: "Trời ơi, cậu còn rất quan tâm bạn mới!" Bỗng một nữ sinh kéo tay nữ sinh còn lại, kinh ngạc nói: "Lý Minh Hưởng đang tới đây!"

MARKHYUCK; Trở lại yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ