Vân Hi và Hồ Tiểu Minh đúng là những người có tiền, cư nhiên mời chúng tôi đi nhà hàng ăn hải sản, trên đường đi tôi cứ cười tủm tỉm mà nghĩ đến tôm hùm và cá hồi, bị Trần Vũ Tư la một phen, nhưng hứng thú vẫn không giảm. Mặc dù tôi không nghèo, nhưng nếu phải tự xuất tiền túi chạy đến nhà hàng cỡ bự này ăn thì cũng phải ngốn hết ít nhất hai tháng lương của tôi. Bây giờ có người mời ăn, nếu không ăn ít nhất một chén bào ngư, chẳng phải sẽ tiếc lắm sao? Trần Vũ Tư thường xuyên ăn những bữa ăn ở nhà hàng lớn, làm sao hiểu được tâm nguyện nho nhỏ của lớp tiểu thị dân như tôi chứ!Hồ Tiểu Minh và Vân Hi đã đến sớm ngồi chờ, hai người đều mặc tây trang, Vân Hi một thân màu xám, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, Hồ Tiểu Minh lại mặc một bộ tây trang truyền thống màu đen, nhưng rất xứng với khuôn mặt có phần ngốc nghếch của hắn, hai người này nhìn thật xứng đôi.
Hồ Tiểu Minh thấy chúng tôi tới, lập tức phân phó nhân viên mang thức ăn lên. Tôi cười tủm tỉm mà ngồi xuống, "Sao đột nhiên mời cơm vậy? Bí mật kết hôn? Soso nếu biết hai người làm chuyện đại sự này mà không mời nàng chứng kiến, chắc nàng sẽ khóc a!"
Hồ Tiểu Minh chỉ cười hì hì xua tay, "Không phải, không phải, kỳ thật là mời Trần Vũ Tư, nói trắng ra là cậu đi theo ăn ké thôi."
Tôi nhịn không được bắn cho hắn ánh mắt khinh thường, chẳng biết nể mặt ai cả, nhưng thôi tôi nhịn, thục nữ báo thù, năm phút không muộn!
Trần Vũ Tư không để ý đến cuộc đấu tranh gáy gắt của tôi và Hồ Tiểu Minh, nàng đưa chìa khóa cho Vân Hi, "Xong việc rồi, xe trả lại cho chú."
Tôi sửng sốt, hai ngày nay thấy Trần Vũ Tư lái xe, còn tưởng ông chủ nàng có lương tâm cấp cho nàng xe chứ, hóa ra xe là của Vân Hi a?
Vân Hi không nhận, "Cháu cứ dùng đi, chú cũng không thể dùng đến nó nữa rồi."
Trần Vũ Tư để chìa khóa lên bàn, "Hay là thôi đi, bằng lái xe của cháu là nhờ người ta lo cả, kỳ thật kỹ thuật lái xe của cháu thật sự không được tốt lắm, lái xe trên đường rất run, dù sao chuyện của chú cơ bản cũng xong rồi, không cần cháu thường xuyên chạy tới chạy lui nữa, bình thường đi làm bắt xe là được rồi, an toàn hơn."
Tôi cứng miệng, mồ hôi túa ra sau lưng, Trần đại tiểu thư không nói tôi cũng quên khuấy đi mất, bằng lái của nàng là hai năm trước nàng nhờ bằng hữu lo liệu mới có, mấy năm nay số lần chạy xe chưa lấp đầy 10 đầu ngón tay, hôm nay nàng cư nhiên chạy nhanh như vậy, may mà còn toàn mạng ngồi đây.
Tôi cố gắng nuốt một chút nước miếng, âm thầm cảm tạ trời xanh số mình còn may mắn.
Vân Hi cười cười, "Nguyên bản chú và Tiểu Minh thương lượng với nhau sẽ để xe cho hai cháu dùng, nhưng nếu cháu ngại phiền thì bỏ đi."
Tôi tiếp tục không hiểu, cái gì gọi là để cho chúng tôi dùng a? Bọn họ càng nói tôi càng nghe không hiểu. Còn nữa, Trần Vũ Tư giúp Hồ Tiểu Minh việc gì? Hoàn toàn không có ai nói cho tôi biết gì cả, tôi có một cảm giác mình bị làm lơ rất mãnh liệt.
Thừa dịp đồ ăn còn chưa lên, tôi nhanh chóng đặt câu hỏi, Trần Vũ Tư chỉ nghe, Hồ Tiểu Minh thì nhướng mi, bộ dáng "Không nói, không nói, nhất định không nói".
BẠN ĐANG ĐỌC
Lương Trần Mỹ Tịnh - Cậu Là Trần Vũ Tư, Tớ Là Tả Tịnh Viện
De TodoTác phẩm: Cậu Là Trần Vũ Tư, Tớ Là Tả Tịnh Viện. Tên gốc: Câu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ Tác giả: Tả Tả Khán Nguồn: Google Truyện cover chưa có sự cho phép của tác giả. "Duyên phận a, nếu không có từ này, chắc có lẽ cậu vẫn là Trần Vũ T...