Chương 2.2

2.9K 87 3
                                    

Một chiếc Ferrari mới lướt nhẹ nhàng băng trên đường phố Paris, không phải là chủ nhật nên ba rưỡi chiều đường phố sá thoáng vô cùng. JiYeon ngồi ở ghế lái xe, ngón tay xinh đẹp bóng loáng để trên vô lăng, ngoài xe từng giọt mưa rơi tí tách, còn trong xe mở nhạc đầy mê hoặc của Helene Segara, cần gạt nước đều đều gạt qua kính chắn gió, mưa ngớt dần.
Hôm nay tâm tình cô rất tốt, thiết kế trình diễn ở London được đánh giá cao và được chú ý nhiều. Ngay cả ông thầy nghiêm khắc nhất là Marvin, nhà thiết kế của công ty MG cũng mỉm cười với cô, lần này thực sự cô đã làm rất tốt.
Sự thật chứng minh, không có hào quang của Park gia Đại tiểu thư bao phủ, cô vẫn hoàn thành xuất sắc. Tốn cả năm trời chuẩn bị, bao nhiêu đêm không ngủ để chỉnh sửa rốt cục cũng có thành công hôm nay. Cô biết lần này thành công đối với cô quan trọng đến mức nào, buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có nhiều công ty lớn liên hệ với cô. Những cơ hội này sẽ có nhiều người mơ ước nhưng lại không phải điều cô muốn.
Cô muốn sáng lập ra nhãn hiệu của chính mình, mở công ty, không cần phải làm cho người khác. Cô là Đại tiểu thư của Park gia, còn có đống tiền bạc để hoàn thành giấc mộng của mình, tại sao không? Cô thấy cầm tiền của nhà mình mở công ty cũng không phải là điều gì sai trái, cô sinh ra trong gia đình có tiền, vốn khởi điểm sẽ cao hơn người khác, có thể đi đường thẳng thì tại sao lại phải đi vòng? Từ nhỏ cô đã ăn mặc, đồ dùng đều là thứ xa hoa tinh tế, thói quen này chính là cách sống của cô, chưa bao giờ nghĩ đến việc tốn tiền.
Dù sao thì anh trai cũng kiếm tiền nhiều hơn cha cô, đời này cô coi như không làm cũng thừa tiền tiêu.
Cô biết mình có tài, còn có tiền, tại sao lại không lợi dụng? Rõ ràng một năm có thể thành công, tại sao phải kiên quyết đòi tự lập để rồi sau mười năm hay vài chục năm sau mới thành công? Kiểu như vậy cô khinh thường.
Cô là Park JiYeon, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Park, cô có tư cách hưởng thụ vì sao lại không cần?
Cuộc sống của cô không cần khổ cực, không cần vì tiền mà phiền não, tất cả đều thuận theo tâm ý, muốn như thế nào đều cũng có thể. Những điều này đã tạo cho cô cá tính phách lối, tự cao tự đại, nhưng cô lại biết có chừng mực, không bao giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Cho nên từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô có tính khí Đại tiểu thư, nhưng bởi vì cởi mở thẳng thắn, bạn bè nhiều vô cùng, nhân duyên cực tốt, nhất là duyên với người khác phái càng thêm tốt đến mức cho người khác phải tặc lưỡi hít hà.
Từ tiểu học, học sinh nam theo cô nhiều vô số, bất kỳ là con nhà thế gia có lòng cầu tiến, có khát vọng cũng đều bị nụ cười của cô trong nháy mặt đánh gục. Nhưng cô không hề muốn họ, bất kỳ ai cũng không muốn.
Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô gọn gàng rẽ sang con đường bên phải.
Bắt đầu từ năm mười tuổi, trong mắt của cô cũng chỉ thấy người trầm mặc quật cường kia. Trong tiếng cười vui náo nhiệt chỉ có một mình chị ngồi trầm mặc ở đó, một mình yên tĩnh. Không giống như những đứa trẻ xung quanh cô, cũng không giống như cảnh diễn trên TV hay trong tiểu thuyết, cố ý làm mình bất đồng để gây sự chú ý. Chị chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình không ai có thể vào được, mà chị cũng không muốn ra ngoài, chỉ có thể thấy qua đôi mắt đen nhìn ra là người trưởng thành trước tuổi.
Trong nháy mắt cô thấy chị, len lén quan sát chị, cô phát hiện mình có cười ngọt ngào hơn nữa thì chị vẫn không thèm ngước mắt nhìn. Mặc kệ cô cùng bọn trẻ chơi vô cùng hào hứng, chị vẫn thờ ơ. Đến khi phát quà tặng, tất cả bọn trẻ đều hưng phấn xếp hàng, thế nhưng chị vẫn không thèm nhìn một chút.
Thế giới của chị giống như chỉ có một mình chị, không có người khác. Khiến cho người từ bé đến giờ vốn là trung tâm không thể hiểu được, vì thế, thế giới của chị, cô cố tình muốn xông vào.
Lúc ấy, cô không hiểu vì sao cứ kiên quyết muốn nhất định là chị, muốn chị bên cạnh cô, muốn trong mắt chị không chỉ có chính chị, nhưng ai mà ngờ được đã kiên trì đến mười một năm.
Lúc ban đầu chẳng qua là thói quen, thói quen có chị bên cạnh, yên lặng, ít nói, tùy tiện mặc kệ để cô phát cáu, phát giận. Chỉ cần không quá phận, chị cũng không để ý, thậm chí thỉnh thoảng còn chọc chị, để cho chị bớt già đi, biểu hiện cho đúng với tuổi của mình, cô cũng thấy vui vẻ.
Nhưng mặt khác cô biết, thái độ của chị với người khác hoàn toàn không giống với cô, mặc dù nhỏ hơn cô ba tuổi nhưng so với Nữ Vương phách lối như cô, chị có vẻ trầm ổn hơn nhiều.
Nhưng trầm ổn thì sao? Dù sao vẫn là chị, nghĩ đến bộ dạng chị thỉnh thoảng tức giận, giận dỗi buồn bực, trên môi cô nụ cười càng đậm, chị cũng chỉ như vậy khi ở trước mặt cô, cô thích loại độc nhất vô nhị này.
Cảm giác ban đầu đối với chị thì cũng chỉ là tò mò mà thôi, muốn hiểu biết chị nên muốn cha mẹ nhận nuôi chị, để cho chị ở bên cạnh cô. Nhưng thời gian càng lâu, cô càng cảm thấy ở cùng chị là chuyện hạnh phúc đến mức nào. Lúc cô một thân một mình đến Paris du học cảm xúc này mới dâng lên đến tột cùng, lần đầu tiên xa chị, sau khi rời đi mới thấy không có chị làm bạn là một chuyện vô cùng đáng sợ.Nhiều năm như vậy chị một mực bên cạnh cô, chưa bao giờ rời đi, cô cũng coi là chuyện đương nhiên. Cha đồng ý để chị đi cùng với cô và chị ở bên cạnh chăm sóc cô.
Từ tiểu học đến giờ, ngắn ngủi mấy năm, mặt mày chị nẩy nở đường nét càng thêm rõ ràng, thanh tú nho nhã, hoàn toàn khác với khuôn mặt góc cạnh cá tính của người Phương Tây. Chị trầm ổn, có vẻ khiêm tốn thần bí của người Phương Đông, hơn nữa vì thân thế nên trong mắt chị luôn mang vẻ buồn. Chị như vậy cực kỳ có sức hút, cho nên chị thường bị những nữ sinh xinh đẹp chạy tới tỏ tình, yêu cầu qua lại. Không hiểu vì sao những chuyện như vậy khiến cô cực kỳ căm tức, mỗi lần thấy sẽ vô cùng tức giận, vô cùng giận dữ.
Mắt lạnh cũng được, mồm miệng chua ngoa cũng được, cô đều sẽ nghĩ cách để đuổi đám nữ sinh kia đi. Sau đó giận dỗi với chị, bắt chị phải đảm bảo chỉ có nhìn cô, không được nhìn nữ sinh nào khác. Ban đầu cô cho rằng là mình bị nuông chiều quá mức, tính chiếm hữu mạnh, về sau cô mới hiểu được, thì ra cái cảm giác khó chịu không thoải mái kia là ghen.
Thật nực cười, thân là Park gia đại tiểu thư xinh đẹp mà lại biết ăn giấm chua như mấy cô nhóc kia, nhưng sự thật là thế. Đến Paris mới phát hiện chị có ý nghĩa với cô, cho nên cô lại càng tùy hứng muốn chị ở cùng, dù biết chị không biết tiếng Pháp, tuổi lại nhỏ, chỉ sợ sẽ rất khổ cực nhưng cô vẫn kiên trì.
Giống như quá khứ, bất kỳ điều gì cô yêu cầu, chị đều không dị nghị, chấp nhận toàn bộ. Lại nhập học, mất nhiều thời gian để học ngôn ngữ, ở trường học bị bài xích, không phải là cuộc sống quen thuộc nhưng chị cũng không oán trách cô một lời. Chị vẫn ở lại chăm sóc cô.
Cô biết chị có lòng tự ái mạnh, cho nên không bảo cha mua cho cô biệt thự xa hoa,chỉ mua phòng nhỏ ở khu nhà trọ. Park gia sẽ chi trả học phí và phí sinh hoạt cho chị, còn chị sẽ có trách nhiệm chăm lo cuộc sống hằng ngày cho cô, có như vậy chị mới cảm thấy an lòng.
Sáu năm qua, chị làm được nhiều việc hơn những nữ sinh bình thường có thể làm. Mặc dù sinh ra ở nước Mỹ nhưng cô không phải đặc biệt thích ăn đồ Tây, cực kỳ thích đồ ăn Hàn Quốc vì thế chị vừa đi học vừa phải đi học nấu ăn. Vì cuộc sống tùy hứng nên cô không sợ làm phiền chị dọn dẹp đống bừa bãi do chính mình tạo ra. Cô cũng không thích có người lạ trong nhà, cho nên những việc nhà hay nấu nướng, tất cả đều do một tay chị làm. Vừa đi học vừa phải chăm sóc cô, so với đám học sinh cùng lứa, chị có vẻ trưởng thành, chín chắn hơn nhiều.
Cô biết chị tốt với cô nhưng không biết phần tốt này do để đền ơn hay là vì cái khác, chị quá kín đáo nên cô hoàn toàn không nhận ra được. Tình cảm giữa bọn họ rất mập mờ, chưa rõ ràng. Làm bạn cùng nhau nhưng lại chưa bao giờ nắm tay.
Mãi cho đến nửa năm trước, vào cái đêm sinh nhật chị tròn mười tám tuổi, cô tổ chức tiệc sinh nhật cho chị, nến rất thơm, thức ăn rất tuyệt, rượu đỏ rất nồng. Bọn họ nhìn vào mắt nhau nhiều hơn bình thường, cô nhìn thấy tình cảm trong mắt chị, điều này đã khích lệ cô chủ động, rồi bọn họ hôn nhau... Sau đó, cô dùng lần đầu tiên của mình kết thúc luôn lần đầu tiên của chị.
Hai người đều là người mới học nghề, thật may là có vị cồn thúc giục, cũng may trước đó cô cũng đã xem qua. Mặc dù nhếch nhác nhưng dù gì cũng thành công, đau gần chết làm cô hung hăng cắn một phát lên cánh tay chị.
Chị khiến cô chảy máu đương nhhiên cô cũng cho chị hưởng cùng. Đến bây giờ trên cánh tay chị vẫn còn lưu lại vết sẹo thật sâu, đó là ấn ký của cô để lại cho chị.
Có những thứ không phá vỡ thì không thể cảm nhận được, khi cấm kỵ giữa bọn họ bị phá vỡ thì tất cả không còn có thể quay trở lại như trước. Tình cảm của cô đối với chị từ khi đến Paris càng về sau càng được khẳng định, càng ngày càng rõ ràng, cô đã sống hai mốt năm, đã quá hiểu chính mình, cái gì muốn nhất định phải tới tay, nhất là tình yêu.
Có lẽ cô bây giờ cũng không chắc chắn về tình cảm của chị, nhưng không sao, ít nhất chị cũng chỉ có một người là cô, bây giờ là thế, tương lai cũng vậy. Vì đền ơn cũng được, vì tình cảm càng tốt, chỉ cần là chị, cô muốn tất cả.
Nhìn đồng hồ, chắc đến giờ tan lớp của chị rồi, nhất định phải rẽ qua đón chị cùng về nhà, thuận tiện còn đi siêu thị mua thức ăn mang về nhà.
Nghĩ đến liền làm, cô nháy xi nhan rẽ vào trường chị. Hai mươi phút sau, cô từ từ lái xe vào trường, mưa lại càng lớn, xe của cô nhanh chóng đi chậm lại tránh cho bánh xe làm té nước lên người đi đường.
Thời gian vừa đúng, thấy trên đường từng nhóm một học sinh đi qua, môi cô khẽ nhếch lên, biết người đó đó tính tình cổ quái nhất định sẽ đi sau cùng, không sợ không đợi nổi chị.
Thời tiết mùa đông, lại đang mưa, lúc này bầu trời đang xám xịt, cô lái xe cẩn thận, đôi mắt lơ đãng quét về phía trước, trong chớp mắt dừng lại.
Màn mưa đan vào, bay phất phơ đầy mê hoặc, chị cùng cô gái đứng ở đó cùng mặc đồng phục. Chị cầm chiếc ô to màu đen, gương mặt cực kỳ thâm trầm, mà cô gái tóc vàng xinh đẹp bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, gò má hồng hào làm nổi bật lên gương mặt ngọt ngào mà vui vẻ. Cô ngẩng lên nhìn về phía chị cười cười, hai người chung một chiếc ô đứng vui vẻ như trong một bức tranh.
Đôi mắt sáng của JiYeon khẽ nhíu lại, nhìn về hai người kia.
Mắt cô gái sáng lên, đôi môi đỏ thắm hé mở giống như đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ cho chị nghe mà chị thì mặt nhàn nhạt không nhìn ra vẻ vui buồn, một hồi lâu lắc đầu rồi đưa ô cho cô gái.
Cô gái liều chết khoát tay, muốn kéo tay của chị, rất rõ ràng là mời chị cùng che chung một cái ô. Cái ô kia cô khá quen thuộc, vì chị là một người tỷ mỉ và cẩn thận, ở Paris luôn mang theo nó cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy chị phải làm cái chuyện đội mưa nhếch nhác cả.
Nhìn đến đây, đã đủ rồi. JiYeon xoay tay lái, cũng không quan tâm đường này có quay đầu được hay không, phóng thẳng đến bọn họ rồi đạp mạnh phanh. Xe thể thao đắt giá, tính năng ưu việt trong nháy mắt tăng tốc và thắng gấp dừng lại ngay gần chỗ hai người đang đứng. Những vũng nước đọng ven đường bị bánh xe đột ngột chạy qua té hết lên những người đứng ven đường.
"Á!" Elaine kêu lên một tiếng, cả người bị té ướt một mảng lớn, cô không tự chủ lui về phía sau mấy bước.
EunJung cũng không may mắn thoát khỏi, cả tóc và quần áo ướt hết, chị ngước lên nhìn chiếc xe thể thao phách lối kia, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, đôi mắt đen nhánh chợt có một tia sáng thoáng qua.
"Rầm" một tiếng, JiYeon đóng cửa xe lại bước đến. Chiếc áo sơ mi màu trắng bằng lụa tơ tằm phối cùng chiếc quần đùi màu đỏ, chiếc đai lưng tinh xảo quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, khoác ngoài là chiếc áo len màu tro, mái tóc xoăn tùy ý xõa xuống, vừa mang khí chất cuồng dã sẵn có lại mang mấy phần thục nữ dung hợp với nhau, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Không khí ẩm ướt mà lãnh lẽo, mưa bụi dày đặc, nhưng lúc này đây JiYeon đang giận dữ như ngọn lửa muốn thiêu đốt, lại xinh đẹp động lòng người.
Trong giây lát, EunJung nhận ra cô đang đứng dưới mưa, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lập tức thay đổi, chị nhanh chóng bước tới, kéo lấy tay cô đem cô đẩy vào trong xe: "Đừng đi mưa, sẽ cảm mạo!"
Mắt chị thoáng qua tia tức giận, biết cô tùy hứng không còn cách nào khác nhanh chóng cởi áo khoác ra che lấy đầu cô, hoàn toàn không để ý mình đang một thân áo mỏng manh bị mưa làm ướt hết.
JiYeon trừng mắt nhìn chị, sải bước tới cô gái đang sửng sốt nhìn, đầy khí thế hung hăng đến trước mặt cô ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen. Rất tốt! Khuôn mặt tươi trẻ, ngọt ngào động lòng người, nhìn thật biết điều lương thiện và khéo léo hoàn toàn không giống với cô. Lại hung hăng trừng mắt nhìn về phía chị đang chỉ biết che mưa cho cô, lát nữa sẽ tính sổ với chị, quay lại nhìn cô gái, ngạo mạn hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi. . . . . . Tôi tên là Elaine, bạn học của Jung."
Cái cách cô ta nói từ "Jung" thật mềm ngọt nhưng lại khiến JiYeon cực kỳ không thoải mái, trừng mắt đằng đằng sát khí nhìn ai đó. JiYeon cho đến giờ vẫn là một người không thích làm khó ai cả, muốn chơi ác tất nhiên phải tìm kẻ đầu sỏ gây nên chuyện, nhưng không phải là bây giờ, "Cô thích chị ấy?", ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ về người đứng bên cạnh hỏi.
Gương mặt đáng yêu của Elaine ửng đỏ, len lén liếc nhìn chị một cái, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm nhẹ nhàng gật đầu,
"Phải . . . . . Tôi. . . . . . Thích chị ấy."

Quy luật tình yêu (JiJung/EunYeon)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ