Chap 15: Tức giận

1.7K 122 2
                                    

Minjeong nhức mỏi tỉnh dậy. Đập vào mắt nàng là căn phòng với tông chủ đạo màu trắng, nhìn xung quanh thấy bản thân đang truyền nước, cả đống dây dợ quấn quanh người, có lẽ đây là phòng vip của bệnh viện. Bởi trong phòng chỉ có một mình nàng thôi mà.

Nhưng không phải nàng chết rồi sao? Lí do gì lại ở đây? Nàng là muốn chết cơ mà, ai lại cứu nàng làm gì. Cuộc sống này nó quá đỗi tàn nhẫn, nàng không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa rồi. Thực sự quá mệt mỏi...

Ngồi lặng thinh trên chiếc giường bệnh đơn độc, Minjeong đánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nơi có những hàng cây xanh xanh, khẽ hít lấy một ngụm không khí. Cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng nhìn những con người đang nói cười vui vẻ kia, lòng nàng lại quặn lên một nỗi đau thầm kín, dấy lên trong tâm hồn sự cô đơn và lạc lõng hơn bao giờ hết...

Nàng lại nhớ anh ấy nữa rồi. Nhớ đến một Choi Beomgyu đã từng theo đuổi nàng, nhớ tới một Beomgyu đã từng dịu dàng với nàng đến thế. Nhưng giờ đây chính anh lại đang trao sự dịu dàng đó với một người khác mà không phải nàng. Liệu giờ này anh có phải đang vui vẻ bên người mới hay không? Liệu anh có biết nàng đang nằm viện vì anh hay không?

Thực sự rất giống với Ningning từng nói: "Hãy cẩn thận với người làm cậu cười đến tít mắt đi, bởi vì biết đâu một ngày người đó sẽ khiến cậu khóc đến xé lòng đó..."

"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng mở ra. Một thân ảnh cao gầy của người con gái ấy bước vào. Trên tay còn đang cầm theo một bịch cháo gà, khuôn mặt lạnh tanh ngồi xuống cạnh nàng.

"Jiminie..."

Nàng khẽ gọi. Chị ra vẻ như không để ý, không nói không rằng, tay vẫn linh hoạt đổ cháo ra bát cho nàng. Có lẽ nàng cũng đói rồi.

"Jiminie cứu em sao?"

Nàng khuôn mặt thống khổ nhìn chị, bây giờ đến cả chị cũng không để ý tới nàng, cả chị cũng vô tình với nàng.

"..." - Jimin vẫn chung thủy im lặng, chị không muốn trả lời.

"Sao Jiminie không để em chết đi, chị cứu em làm gì?"

Khuôn mặt lạnh tanh của Jimin lúc này dần có dấu hiệu thay đổi, chị nhíu mày:

"Lí do?"

"Ba mẹ đã qua đời bỏ lại từ khi còn bé, đến cả anh ấy cũng rời xa em. Em sống có ý nghĩa gì nữa?"

Ly nước trên tay Jimin vì câu nói này mà vỡ tan tành. Tay chị cũng bị mảnh ly đâm phải mà chảy máu. Jimin đứng dậy, chị thực sự tức giận rồi. Nắm chặt tay thành đấm, máu cứ thế mà chảy ra một nhiều hơn, nhiễu xuống thành dòng làm đỏ cả một vùng sàn.

"Em học nhiều quá nên não có vấn đề đúng không? Không còn phân biệt được đúng sai nữa hả? Em chết rồi, ba mẹ em có sống lại không? Em chết rồi thì thằng khốn đó có quay lại với em không? Suy nghĩ cho bản thân mình đi. Ba mẹ sinh em ra, cho em một hình hài để bây giờ em vì một thằng khốn nạn mà hủy hoại chính mình?! Em thấy có đáng không?Hả?"

Nói rồi, Jimin giận dữ bỏ ra ngoài. Để lại mình nàng đang khóc nức nở. Chưa bao giờ nàng thấy chị giận dữ đến thế, Jimin giận nàng thật rồi. Cũng phải thôi, nàng suy nghĩ nông cạn mà tìm tới cái chết, nàng bỏ mặc tất cả mọi thứ chỉ vì sự ngu dốt của bản thân. Nàng sai, sai quá sai rồi.

[JIMINJEONG] - ĐƠN PHƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ