01.

44 18 3
                                    

[4].

Takemichi chạy về phía đại dương xanh thẳm, cảm nhận bờ cát vàng nhưng dưới ánh trăng mờ ảo lại biến thành trắng. Takemichi từng nghe Mikey nói hắn rất thích biển tại nó rất giống một người trong lòng hắn, một người chẳng ai có thể thay thế, vĩnh viễn là như vậy. Mikey cũng bảo biển rất hiểu tâm trạng con người, lúc buồn đến cạnh biển, biển sẽ nuốt hết những dòng tâm sự nặng trĩu của mỗi người vào lòng, ôm chặt lấy sự tiêu cực không ai muốn có trôi dạt ra xa, chẳng để nó làm đau người khác, sau đó sẽ quay lại dịu dàng an ủi. Liệu bạn có nghe tiếng sóng vỗ rì rào vào bờ? Đó là những lời an ủi của biển gửi đến bạn, chỉ tiếc chưa một ai trong chúng ta không và cũng chẳng thể hiểu được. Nhưng ít nhất biển đã dành những điều mà nó cảm thấy là tốt đẹp nhất đến với mỗi người, nhỉ?

Nhưng đôi khi, biển sẽ bất lực chẳng thể làm được gì, những tâm sự, gánh nặng, muộn phiền nặng trĩu không thể giải toả cứ ứ đọng mãi trong tâm hồn sớm đã bị chìm sâu xuống. Lúc đó, biển sẽ ôm trọn thân xác của những đứa trẻ chẳng bao giờ muốn lớn hay đôi khi là những người lớn không bao giờ muốn tiếp tục, chôn sâu vào trong lòng nó. Biển sẽ cùng những người sớm đã tan vỡ và nát vụn đó đồng hành từ nay đến vĩnh viễn về sau. Họ sẽ không cô đơn ở dưới đại dương sâu thẳm đâu, đừng lo lắng nhé...?

Còn lúc vui, nếu muốn, xin hãy chia sẻ với biển xanh. Nó sẽ vui vẻ rì rào náo nhiệt hơn thường ngày một chút, sau đó sẽ lan toả niềm vui đến với những người bạn của nó, không xa lạ đâu xa, đó chính là các loài chim sống trên biển, lắng nghe tiếng chúc mừng của những chú hải âu, chim nhạn bay rợp trời... cũng là một niềm vui hân hoan đến lạ. Các loài chim sẽ cảm thấy niềm vui chỉ dừng ở đó là chưa đủ, tíu ta tíu tót kể cho mặt trời, mặt trời cũng sẽ vui vẻ toả sáng rực rỡ, sau đó chờ đến lúc hoàng hôn thì kể với mặt trăng.

Biển đối xử tốt với mọi người đấy, vậy ai sẽ đối xử dịu dàng với biển? Chẳng ai cả, chúng ta đều biết là một đứa trẻ ngoan thì vĩnh viễn chẳng bao giờ có kẹo ăn. Takemichi ngẩn người cảm nhận sự lạnh lẽo của biển cả, sao chẳng như những gì Mikey kể? Cậu bật khóc, từng giọt nước mắt cứ thế rơi lã chã xuống đại dương sâu thẳm, hoà lẫn vào nước biển, trôi dạt về phương trời xa. Biển như muốn ôm trọn Takemichi vào lòng, đẩy những nỗi muộn phiền của cậu ra xa, nhưng đến Takemichi còn chẳng thể cứu lấy bản thân cậu, vậy thì làm sao biển có thể? Cuối cùng trong tâm trí Takemichi đọng lại, biển cũng chỉ là một thứ lạnh lẽo vô tri vô giác mà thôi.

"Đa số mọi người thường nghĩ người mắc bệnh trầm cảm luôn cảm thấy ''rất buồn'' nhưng phải là mắc chứng bệnh này bạn mới hiểu rõ được cảm giác đó như thế nào. Trầm cảm thể hiện ra bên ngoài theo nhiều cách khác nhau, một số người thể hiện rõ, một số thì không. Ví dụ như có người cảm thấy khó khăn khi bước ra khỏi giường, có người thì chỉ biết làm tốt công việc của họ - mỗi người có mỗi biểu hiện hoàn toàn khác nhau."

Takemichi từng trầm cảm, và tất nhiên, cậu thuộc loại hai, loại người "chỉ biết làm tốt công việc của họ", công việc của Takemichi ở đây là làm người khác hạnh phúc và tốt lên. Ngoại trừ bản thân cậu. Tất nhiên rồi, Takemichi còn có thể làm được gì nữa chứ? Tự sát à?

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Nov 13, 2024 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

mitake • người theo đuổi ánh sángNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ