VIII

4 4 0
                                    

Đêm lại vội vã kéo đến, nhân viên trong căn phòng làm việc đã bị Chanyeol điều đi hết, chỉ còn lại mình anh và Baekhyun đang chợp mắt trên chiếc sofa nhỏ trong góc phòng.  Chanyeol đang đợi tiếng chuông điện thoại reo, đi qua đi lại như mất kiểm soát quanh phòng. Mắt anh bắt gặp gói thuốc lá và chiếc hộp quẹt trên bàn làm việc của Sehun, bèn rút một điếu, anh quay lại nhìn Baekhyun rồi thoáng chần chừ.

                           
"Cứ hút đi, tôi không phiền đâu!"

                           
Baekhyun thức giấc, tiếng nói mang chút giọng mũi nghèn nghẹn. Chanyeol gật đầu rồi châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi phả ra một cụm khói dày đặc.

                           
"Anh có biết chuyện gì đã xảy ra với tôi ba năm trước không? Ngày mà ông tôi mất ấy!"

                           
Chanyeol im lặng, kéo ghế ngồi đối diện với cậu, vẻ mặt chờ đợi cậu tiếp câu chuyện.

                           
"Ngày hôm ấy hai ông cháu tôi cùng ra sân bay tiễn tôi sang Anh du học. Đáng ra tôi phải ngăn ông lại, khi đó tôi đã đủ lớn đủ can đảm để làm việc đó nhưng không. Ông lái xe chở tôi đi, vì đêm hôm trước có show diễn lúc 3 giờ sáng nên tôi đã ngủ gục mất. Cho đến khi tỉnh lại, bản thân thấy mình nằm trong bệnh viện, khắp người đều đau nhức đến choáng váng, chân trái bị cưa đến tận nửa đùi. Tôi cầm chiếc nạng khập khiễng lao ra ngoài bất chấp sự can ngăn của y tá, khi tôi đến nhà đại thể nhận xác, người ta nói ông tôi chết không toàn thây, vất vả lắm mới nhặt được những mảng thịt vụn vặt chắp vá lại một cách miễn cưỡng. Trong chiếc xe hơi của ông, người ta lấy ra được hơn một kí mảnh thịt."

                           
Chanyeol sặc ngụm khói, ho đến gập người. Anh quay đầu nhìn gương mặt vô cảm của cậu, cứ như cậu đang kể lại một sự kiện cỏn con không đáng để tâm vậy.

                           
"Anh đừng nhìn tôi như thể tôi là sát nhân vậy chứ! Thật ra thì tôi cũng không biết vì sao cảm xúc tôi lại chai lì đến mức này."

                           
"Cảm xúc cậu không phải bị chai lì, là cậu đang cố kìm nén. Cậu đã khóc trước mộ bố mẹ cậu mà, không phải sao?"

                           
Baekhyun kinh ngạc nhìn anh rồi bật cười nhẹ: "Đúng thật là chẳng gì qua mắt nổi cảnh sát các anh, tôi đã rất nhanh lau nước mắt, vậy mà anh cũng bị anh bắt gặp!"

                           
"Có những đối tượng mà cảnh sát chúng tôi buộc phải quan sát toàn bộ nhất cử nhất động cẩn thận. Đó là đối tượng tình nghi, hung thủ, người nhà nạn nhân, người nhà hung thủ, nhân chứng và..." - Chanyeol ngừng lại giây lát, dụi tắt điếu thuốc rồi dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và chân thành nhìn Baekhyun: "Và người mà họ yêu thương!"

Cậu bối rối đón nhận ánh mắt ấy, cậu thật sự muốn đáp lại tình cảm của người đàn ông này nhưng bây giờ ngay cả tính mạng của bản thân cậu còn chẳng thể đảm bảo, huống hồ gì là cho anh hy vọng về ngày hai người có thể sống hạnh phúc cùng nhau. Chanyeol thấy Baekhyun có vẻ lại lần nữa lảng tránh, không trách cậu, chỉ đặt tay lên mái tóc của cậu vỗ về rồi nhận cuộc gọi đến từ cấp dưới. Baekhyun lén đưa mắt nhìn sắc mặt Chanyeol đang càng lúc càng nghiêm trọng, ấy thế mà bàn tay vẫn nhẹ nhàng đùa nghịch mái tóc của cậu.

[ CHANBAEKver ] KẺ TIỄN ĐƯAWhere stories live. Discover now