˖⁺‧₊˚8˚₊‧⁺˖

290 40 4
                                    

"seungmin ah, sắp xong bài hát chưa?"

em nằm dài trên ghế sofa, lười biếng gọi lớn.

seungmin từ căn phòng làm việc ra ngoài phòng khách. trên tay là một quyển sổ ghi chép, cậu thả mình xuống chiếc giường làm bằng tự nhiên mang tên hwang hyunjin. đầu gối lên đùi ai , một tay lật mở quyển sổ rồi đưa cho em.

"đọc thử đi."

hyunjin hí hửng cầm lấy, cặp mắt say sưa lướt qua từng con chữ nắn nót. dường như không chỉ đơn thuần là sáng tác lời, seungmin thậm chí còn đặt cả tâm tư, tình cảm vào những lời ca ấy. 

"woa, cảm động muốn khóc luôn nè."

em cảm thán theo một cách rất sượng trân. tay còn làm bộ đưa lên lau đi nước mắt vô hình.

"hay không?"

cậu bỗng ngồi dậy, khoác tay qua vai em mà thủ thỉ. ghé đầu vào bờ vai mềm mại mà dựa dẫm.

"mày phải hát luôn cho tao nghe cơ, thế mới biết được hay hay dở."

em khoanh tay, tựa đầu vào seungmin. những ngón tay mân mê mép của quyển sổ.

seungmin hơi nghiêng đầu, để đối diện với em mà nhìn chăm chăm. dường như cặp mắt long lanh ấy chưa bao giờ là khiến seungmin hết mê mệt. cậu chớp chớp nhẹ rồi tiến tới hôn chóc lên đôi môi đỏ hồng. hyunjin bất ngờ đến giật mình. em rụt người lại, định kéo lấy tay seungmin để đấm cho mấy nhát thì cậu đã đứng dậy từ bao giờ.

bước vào phòng để lấy ra cây đàn guitar màu đen thân thuộc.

seungmin ngồi bên cạnh em. tay cầm chắc chiếc đàn gắn bó với mình bao lâu nay, hyunjin cũng ngồi ngay ngắn, đôi ngọc đen nhánh của em dán chặt lên nhân ảnh của seungmin. trái tim bỗng đập rộn ràng, người đầu tiên được nghe bài hát do seungmin sáng tác là em, người đầu tiên được đón nhận nhưng cảm xúc chân thành nhất của seungmin là em, và người đầu tiên cũng như người duy nhất được nhìn thấy seungmin với một nụ cười ấm áp hiện hữu trên môi, lại chỉ mình em mà thôi. 

































nếu ngày ấy anh không buông tay để em rời đi 

thì liệu rằng bây giờ ta có được hạnh phúc?

thật vô vọng, không có chút hi vọng nào cả, kể cả khi anh luôn tự nhủ rằng thật vô vọng

thì những suy nghĩ ấy vẫn không ngừng trào dâng trong tâm trí

liệu những điều đau đớn năm ấy có tan biến khi anh cố gắng trở nên tốt đẹp hơn? 

và nếu thấu hiểu em hơn, liệu có được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ khi ấy của em?

tất cả những điều ấy giờ đây không có nghĩa lý gì cả

biết vậy nhưng nó lại đang lan rộng ra, chiếm lấy trái tim anh

trong những đêm anh cô đơn ngồi cạnh chiếc giường lẻ loi

bao nhiêu kí ức đẹp của đôi ta chợt vụt sáng lên tựa như ánh sao

seungjin; 𝒄𝒓𝒚𝒊𝒏𝒈 𝒐𝒏 𝒚𝒐𝒖𝒓 𝒔𝒕𝒓𝒊𝒏𝒈Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ