Chap 2

181 9 0
                                    

Ngày xuất viện...

Hôm nay có lẽ là ngày mà Momo không quên được. Cậu đích thân đi xuống phòng của Dahyun nhưng lúc định đi thì bị ai đó chặn lại. Anh ta níu tay Momo hỏi:

"Em đi đâu vậy??"

Momo tỏ vẻ khó chịu trên gương mặt mình không ngần ngại mà hất tay anh ta ra, nói:

"Tôi đi đâu mặc kệ tôi. Cần anh xía vào à? Tránh ra!!"

Sau tiếng nói dứt khoác của Momo thì anh ta lập tức né qua một bên, gương mặt có chút đáng thương. Momo đánh một cái nhìn đanh thép về phía anh ta rồi xoay lưng đi mất.

Tại phòng bệnh của Dahyun...
Momo gương mặt trở nên tươi tắn ngay sau khi đi trên dãy hành lang. Phòng của Dahyun không khóa cửa, Momo nhanh lẹ mở cửa đi vào. Dahyun đang xếp đồ vào túi, có vẻ như sắp xong rồi. Nghe tiếng bước đi nên cô mới quay đầu lại, thấy Momo cô lại không khỏi bất ngờ:

"Viện trưởng?? Sao cô lại tới đây nữa?"

"Tôi tới giúp em một tay và đưa em về"- Momo khoanh tay cười nói

"Ơ...không cần đâu. Tôi tự bắt taxi về được mà. Không cần phiền tới cô đâu"- Dahyun lắc đầu lia lịa, tỏ vẻ áy ngại từ chối

Momo đi tới, giật lấy mấy bộ quần áo của Dahyun, khéo léo gấp lại. Vừa gấp vừa nói:

"Phiền gì chứ!? Đó là trách nhiệm của bác sĩ đối với bệnh nhân thôi"

Lại thêm một cái cớ lo lí và không có cơ sở của Momo. Dahyun vừa nghe đã thấy buồn cười.

"Làm gì có trách nhiệm đó chứ! Cô cũng tận tâm quá rồi! Để một viện trưởng như cô đưa tôi về. Thật sự không tốt cho lắm"

Momo nhanh chóng thoát cái đã gấp xong, tay nắm lấy tay cầm nhắc lên. Cậu đứng thẳng dậy, cao hơn Dahyun một chút, nói.

"Về thôi! Tốt hay không thì có liên quan gì, nói thẳng ra là tôi muốn đưa em về, được chưa??"

Momo không cười nữa mà phóng ánh mắt sắc bén cương quyết về phía Dahyun, khiến cô cũng phải miễn cưỡng mà đồng ý.

"À ờ...được rồi"

"Xong rồi, chúng ta đi thôi"- Momo vui vẻ trở lại sau khi biết ánh mắt khi nãy đã có tác dụng với Dahyun

---

Hai người đi ra tới cửa bệnh viện, Momo quay qua nói với Dahyun:

"Em ở đây chờ tôi, tôi đi lấy xe rồi quay lại liền"

Dahyun cũng chỉ có thể gật đầu.

Chưa đầy năm phút thì đã có một chiếc xe chạy ra. Dahyun có chút không tin được mắt mình với chiếc xe dừng trước mặt. Chắc có lẽ vì cô không phải là đứa trẻ có đầy đủ điều kiện từ nhỏ nên khi thấy một chiếc siêu xe, có chút khiến cô trầm trồ.

Momo từ chiếc Lamborghini Forsennato bước ra, gương mặt có chút cao ngạo cùng tự hào vì chiếc xe của mình nói với Dahyun.

"Đi thôi, tôi đưa em về nhà"

Dahyun còn lo ngắm nhìn chiếc xe mà chưa load kịp những lời của Momo nên còn thừ người ra đó. Momo thấy thế nắm lấy cổ tay cô kéo đi, lúc này Dahyun mới mơ hồ tỉnh, nhưng lại phản ứng không kịp nên bị Momo kéo lại trước cửa xe. Momo nhanh chóng mở cửa cho Dahyun, cô có chút do dự trước khi ngồi vào chiếc xe sang trọng này nên quay sang nhìn gương mặt Momo như kiểu có nên ngồi vào không. Momo không hiểu sao lại hiểu ý cô nên gật đầu chắc chắn.

DAHMO - COVER | TỔNG TÀI CAO NGẠO Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ