Chap 1

393 16 0
                                    

Momo với bộ vest nữ quen thuộc cùng đôi giày cao gót đế nhọn hoắt. Mái tóc hơi xám nổi bậc, một tay cho vào túi, tay còn lại đang cầm tập hồ sơ. Gương mặt kiêu hãnh xinh đẹp, đôi chân lướt đi thoăn thoắt tự tin trên dãy hành lang của bệnh viện Hirai. Cậu bỗng dừng chân tại trước cửa bệnh viện, đưa mắt nhìn qua tấm kính trong suốt của cánh cửa. Gương mặt hơi ngước lên như nhướng người, phóng tầm mắt vào trong để nhìn rõ hơn. Một nhân viên y tá vừa thấy cậu thì đi tới hỏi.

"Viện trưởng!! Cô nhìn gì vậy??  Cô kí giúp tôi hồ sơ này"

Momo giờ mới sựt tỉnh, dứt ánh nhìn ra khỏi cánh cửa, hướng vào nữ nhân viên, cậu gật đầu như hiểu ra là đã nghe rõ rồi cầm lấy hồ sơ xem xét một hồi rồi kí vào. Cô nhân viên nhận lại hồ sơ, cuối đầu rồi đi mất. Cậu nhìn phòng bệnh kia một cái rồi xoay mặt, bước chân đi mất.

Mấy tháng trước...

Một nhân viên trên người mặc đồ giải phẫu chạy hớt ha hớt hã đi tìm Momo. Người nhân viên xông vào phòng với cái nhìn khó hiểu của Momo đang ngồi ở bàn làm việc. Giọng hất tấp.

"Thưa viện trưởng, hiện giờ bác sĩ phẫu thuật cho bệnh nhân Kim Dahyun gặp tai nạn trên đường đi đến bệnh viện, hiện giờ bệnh viện không còn ai nên tôi không còn cách chạy tới đây nhờ viện trưởng giúp. Vì cô là bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật... "

Momo toang đứng dậy khi nghe cái tên bệnh nhân xướng lên. Cậu hỏi lại.

"Là bệnh nhân Kim Dahyun??"

"Dạ...hiện giờ tình trạng đang gắp lắm. Cô ấy cần phải thay tim ngay" -Nhân viên toát mồ hôi trả lời

"Được rồi. Nhanh đi thôi" -Momo nhanh chân rời khỏi phòng cùng người nhân viên

Phòng phẩu thuật...

Momo khử trùng rồi mặc đồ giải phẫu  tiến vào phòng phẫu thuật. Cậu nhanh chóng xem xét tình hình của cô gái nằm trên giường. Chân mày Momo chau lại, có vẻ căng thẳng. Cậu chuyên nghiệp đưa ra từng hiệu lệnh:

"Đưa cho tôi dao số 3"

"..."

"Đưa tôi cái panh"

"..."

"Cầm máu..."

"..."

"Kẹp mô"

"..."

"Ống hút"

"..."

Sau mấy tiếng đồng hồ...
Cả đội ngũ bác sĩ y tá phẫu thuật đều mệt lữ, ca phẫu thuật cuối cùng cũng đã thành công. Người vui nhất, thở phào nhất chắc có lẽ là Momo. Sau khi cởi bỏ đồ giải phẫu, chiếc áo sơ mi của Momo ướt đẫm phần lưng, vầng tráng cũng lã chã mồ hôi.

Lúc rửa tay, Momo tự nói thầm:

"Cuối cùng em cũng an toàn..."

Giọng nói tưởng chừng đủ mình cậu nghe nhưng ai ngờ một y tá đã nghe thấy liền hỏi:

"Viện trưởng!! Sao tôi thấy cô có vẻ lo lắng cho nữ bệnh nhân kia quá vậy. Là người quen của viện trưởng sao??"

Momo hơi giật mình quay qua nói như không có gì:

DAHMO - COVER | TỔNG TÀI CAO NGẠO Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ