Chap 3

131 8 0
                                    

Dahyun đành đi vào phòng mình, cô nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cô bước đúng chuẩn đây là nhà mình. Còn chưa bước vào cô đã đưa mắt nhìn bên trong trước, các đồ vật đều không thay đổi, vẫn như cũ. Hơn nữa đồ đạc của cô đã được Momo sắp gọn lại. Bước vào, Dahyun lướt ngón tay mình trên chiếc bàn gần cửa, cô tiện tay cầm lấy chiếc khung hình của gia đình mình lên xem.

Trong hình gồm có Dahyun, mẹ cô, ba cô. Một tổ ấm hạnh phúc vô cùng. Nhưng tiếc thay cả cha và mẹ Dahyun đều qua đời lúc cô mười tám mười chín tuổi. Ba Dahyun là một nhân viên làm việc ở nước ngoài còn mẹ con cô ở Hàn quốc. Không may ba cô qua đời vì một tai nạn giao thông, mẹ cô hay tin cũng đau buồn đến lâm bệnh. Mất cả cha lẫn mẹ, Dahyun phải sống độc lập, tự xoay sở mọi việc cho tới tận bây giờ.

Lúc này chắc Momo cũng lau dọn xong nên vừa đi vừa nói vọng vào:

"Dahyun ah...tôi lau dọn sạch sẽ rồi. Trong tủ lạnh cũng không còn gì ăn, để tôi đi mua chút gì đó nấu cho em ăn có được không??

Momo còn tưởng Dahyun đang nằm ngủ trong phòn nên không lên tiếng, bước chân cậu có hơi hấp tấp đi vào. Nhưng sai với dự đoán thì Dahyun đang đứng thẫn thờ ở một góc phòng, cậu nhẹ nhàng bước lại gần. Thám ảnh chụp gia đình của cô như đập thẳng vào mắt cậu, gương mặt người đàn ông trong ảnh khiến Momo chưa bao giờ dám quên...thảm chí là...ám ảnh!!

Dahyun cảm nhận có hơi người gần mình nên vừa đặt tấm hình xuống vừa xoay qua bên cạnh. Không hiểu sao cô lại thấy Momo thẫn thờ y chang mình khi nãy, ánh mắt có chút sợ hãi chuyện gì đó, khó hiểu vô cùng. Cô vội lay người Momo:

"Nè...cô không sao chứ??"

Momo nheo mắt nhẹ, đảo mắt một chút rồi nhìn Dahyun. Nhớ lại những gì khi nãy mình nói, cậu cười như không có chuyện gì lặp lại:

"À...tôi không sao. Tủ lạnh nhà em không có đồ ăn nên tôi định đi mua chút gì đó về nấu cho em ăn"

Dahyun giơ cánh tay lên, nơi có đeo một chiếc đồng hồ đã cũ nhưng vẫn còn chạy tốt. Kim đồng hồ cũng đã điểm giờ trưa. Cô thấy thế nói:

"Giờ cũng trễ rồi, cô về đi. Giờ đang là giờ hành chánh mà. Sao cô có thể bỏ bệnh viện chỉ vì một bệnh nhân như tôi được chứ??"

"Đâu phải bệnh viện có một mình tôi quản lí, em lo gì chứ"- Momo ra vẻ tự đắc một chút, vì trong bộ máy quản lí, những người bạn của Momo đều giữ một chức vụ quan trọng nên không phải lo

"Chắc cô không muốn tôi đuổi cô về đâu nhỉ??"- Dahyun nghĩ không nên nhẹ nhàng lịch sự với người nhây như Momo

"Em đuổi đi, tôi không về. Nấu đồ ăn cho em, đợi em ăn xong tôi sẽ lập tức về ngay"-Momo quả quyết nói

Dahyun lại thở dài bất lực:

"Được rồi, sao cũng được. Tùy cô thôi"

"Vậy cho tôi biết trung tâm mua sắm gần nhất ở đây đi"- Momo hào hứng, đôi mắt sáng rực

"Hời...ở đây làm gì có trung tâm mua sắm gì gì đó chứ!! Chỉ có chợ thôi, ra đó mà mua"- Dahyun nheo mắt thành hai thanh ngang nói
Câu trả lời của Dahyun như dội nước lạnh vào Momo, nhưng không sao cậu vẫn chịu được:

DAHMO - COVER | TỔNG TÀI CAO NGẠO Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ