30p trước, khi tiếp tân nhìn thấy Uyên Thư dìu Đỗ Hà vào khách sạn đã cảm thấy cô gái đang mê mê kia rất quen. Nhưng cũng không để ý lắm. Mãi đến khi Uyên Thư đưa Đỗ Hà vào đến phòng thì mới giật mình.
- Đó không phải cô Đỗ Hà bạn chị Bảo Ngọc và chị Phương Nhi chỗ mình hay sao ? Lần trước cô Đỗ Hà có đến đây rủ chị Bảo Ngọc đi biển đó. Nhưng mà lần trước là đi với một chị đẹp đẹp, cô Đỗ Hà nói đó là vợ của cô ấy. Vậy còn cô gái mới dìu cô ấy vào là ai? - Chị quản lí lầm bầm.
Nghĩ tới nghĩ lui, thà bắt lầm hơn bỏ sót, chị quản lí điện ngay cho Bảo Ngọc.
Vậy là ít phút sau, Bảo Ngọc cùng Phương Nhi đã có mặt ở khách sạn, bên cạnh còn có Thùy Linh, không khí vô cùng hỗn loạn. Bảo Ngọc mặt mày hầm hầm đi vào đòi chìa khóa, Phương Nhi kế bên cũng không bình tĩnh được bao nhiêu. Chỉ có Thùy Linh, chị im lặng đi theo hai người kia không nói tiếng nào.
Đó là chuyện của 30p trước, còn bây giờ, Bảo Ngọc thấy Uyên Thư và Đỗ Hà ở cùng một chỗ, thì cơn giận như bùng lên, cô nhìn sang Thùy Linh đang cố nén những giọt nước mắt, đứng còn không vững phải tựa vào người Phương Nhi thì cơn giận đó càng lớn hơn.
- Cô là ai? - Bảo Ngọc quát.
- Tôi.....tôi là Uyên Thư. Mà ủa, mấy người là ai mà xông vào đây, đây là khách sạn tôi mướn mà.
Bảo Ngọc không trả lời, đi thẳng tới lay lay Đỗ Hà:
- Dậy, dậy, tao nói mày dậy.
Đỗ Hà vẫn nằm đó ngủ ngon lành, không có gì gọi là phản ứng lại với lời nói kia.
* Bốp * - Một bạt tay giáng xuống ngay má phải của cô.
Đỗ Hà giật mình, thở ra 1 hơi dài rồi nhíu đôi mắt, điều hòa ánh sáng lại rồi nhìn kĩ, lấy tay xoa xoa má.
- Á, Bảo Ngọc, mày làm cái gì ở đây?
- Tao phải hỏi mày mới đúng, mày......mày.....
Đỗ Hà còn chưa hiểu chuyện gì thì cô nhận ra, bản thân không có mặc quần áo, chỉ có cái chăn quấn hờ, đầu óc như búa đập vào. Còn bên cạnh là cô thư kí của mình, trần truồng. Bảo Ngọc thì đứng đó khuôn mặt hầm hầm. Còn....ngoài cửa...là chị....chị đứng trong vòng tay Phương Nhi mà khóc nấc.
- Tại sao.....tôi......cô lại như vậy? - Đỗ Hà sững sờ nhìn Uyên Thư
- Chị......chị....nói chị buồn ngủ, em đưa chị về nhà, mà chị đòi đến khách sạn ngủ, chị nói về nhà gặp vợ chị, chị chán rồi. Nhưng mà khi em đưa chị vào đây, chị lại.....lại....làm chuyện này với em. Hức hức, đây.....đây là lần đầu của em đó.
Uyên Thư hai tay bụm lấy mặt mình, rịn nước mắt, khuôn mặt vô cùng thống khổ, khóc nấc lên, đôi vài gầy khẽ run run vì tiếng nấc làm Đỗ Hà có chút bối rối, khi nhìn sang grap giường, một màu đỏ thẫm đẹp đẽ đập vào mắt cô, cô không dám tin và không muốn tin.
- Lấy....lấy quần áo cho tao. - Đỗ Hà lơ thơ như người mất hồn gọi Bảo Ngọc .
Sau khi mặc quần áo xong, cô đứng lên đi chầm chậm lại chỗ chị. Nãy đến giờ chị vẫn đứng đó, nhìn hết mọi hành động và lời nói của cô, chỉ có nước mắt và nước mắt, hoàn toàn không chút phản ứng. Bây giờ, tim là của mình mà lại đang đau vì một người khác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mẹ Chồng ( Linhha )
FanficTruyện được cover từ : Mẹ Chồng ( Quỳnh Tú ) Tác giả : @mooncaca Link fic gốc : https://www.wattpad.com/story/131573743-qu%E1%BB%B3nh-t%C3%BA-m%E1%BA%B9-ch%E1%BB%93ng Truyện chỉ là hư cấu, khuyến cáo trước khi đọc