Tôn sùng

356 35 2
                                    

Thôi Phạm Khuê đứng trước cổng trường đại học, cái cổng cao lớn có vài chỗ đã rỉ sét, lốm đốm những vết màu cam cam. Gã dắt chiếc xe đạp đi dọc theo vỉa hè, trời sắp sang xuân, lác đác những nụ hoa ti hí.

Gió mang theo hương cỏ nhẹ thổi bay mái tóc, Khuê ngửa mặt lên, nhìn ngắm, một nền xanh biếc thăm thẳm.

Dừng lại ở một quán tạp hóa nhỏ, Khuê ghé vào mua vài gói mì, cuộc sống sinh viên như vậy với gã đã là quá đủ.

Khuê dắt xe lên bờ đê nhỏ, nước sông đang độ trong như thấy được cả cá. Dựng chân chống xe, gã ngồi xuống nền cỏ mướt, hít hà cái mùi hương quen thuộc.

Chạng vạng. Sắc tím hồng nhuộm không gian một màu ảm đạm, Thôi Phạm Khuê cầm trên tay bó hoa dại vừa hái dưới lưng đê, để vào giỏ xe, chuẩn bị trở về chỗ trọ.

Đường về, gọi là phố, nhưng nhỏ, nói thật ra chẳng khác gì những đoạn ngõ lỗ lươn ở quê, nhiều lúc tránh nhau còn khó. Đèn leo lét rọi xuống những đoạn đường gồ ghề, Khuê đạp xe lách qua những con ngõ nhỏ, miệng ngân nga vài khúc tình ca buồn.

Cánh cửa căn phòng cũ kĩ, khi mở còn cả tiếng cót két đến ghê tai, nhưng Khuê chẳng quan tâm điều đó, Khuê còn đi học, tiền ăn có khi còn chẳng đủ...

Phạm Khuê loay hoay úp bát mì, tay vẫn cầm theo cuốn sách luận cương, lẩm nhẩm đọc lại một lượt kiến thức.

Cả dãy nhà đã tắt đèn đi ngủ hết, bên ngoài chỉ còn tiếng dế và tiếng ếch kêu vang vọng. Khuê nằm trên giường, đèn học vẫn sáng, cái cô đơn chẳng còn khiến gã thấy tủi hờn nữa. Gã xa nhà đi học cũng đã ngót nghét ba năm, năm đầu thì còn bỡ ngỡ, lại thêm chẳng quen ai, nhiều lần gã tủi đến nỗi bật khóc. Nhưng giờ ở lâu thành ra quen, Khuê thấy mọi thứ khá bình thường, lại thấy thoải mái.

Tựa lưng lên vách tường phai sơn, Khuê vuốt ngược mái tóc dài đã che ngang mắt, chẳng nhịn được thở dài một hơi. Vươn tay tắt đi ánh đèn vàng, cả không gian chìm trong màn đen đặc, tiếng hô hấp cũng dần đều đều...

Vẫn như bao buổi sáng khác, trời vừa lờ mờ, Khuê đã theo thói quen mà tỉnh dậy, lục xục chuẩn bị đi học. Trời đã sang xuân nên ấm hơn đôi chút, không còn như đợt hồi tháng một, rét cắt da cắt thịt.

Phạm Khuê trên con xe cũ, nỗ lực đạp mạnh từng vòng quay để đến trường. Cổng trường đại học lác đác vài học sinh, hôm nay gã đến sớm hơn so với thường ngày, lí do vì sao thì gã cũng chẳng biết, chỉ là bản thân muốn đổi gió một tí, đơn giản vậy thôi.

Gã loanh quanh ở khuôn viên trường, dừng lại ngắm hồi lâu cái vòi phun nước. Nhìn nước chảy tí tách, tâm hồn Khuê như lắng lại, đáy lòng lại như thảm cỏ khô cằn được tưới nước, nở hoa, rạo rực.

Một cậu nhóc thấp hơn gã chỉ tầm hơn mười phân, tóc đen nhánh xinh lắm. Cậu trong lúc nô đùa với bạn vô tình va vào gã một cái mạnh, suýt ngã. Khuê lại thuận tay, đỡ vào lưng cho người kia, thành ra mới chỉ kịp nhìn thẻ sinh viên thì cậu ta đã ngại ngùng xin lỗi rồi chạy biến.

Ôi thôi... Giao diện thì mềm xèo, giọng nói lại như rót mật vào tai thế này... Chết ! Thôi Phạm Khuê biết yêu rồi !!!

Ngồi trong giảng đường, Khuê mắt thì nhìn lên bảng, còn não thì đã bị cậu sáng nay bỏ túi mang đi rồi... Ấy nhưng mà gặp lại thế nào bây giờ, biết mỗi cái tên thì làm được trò trống gì... Mới nghĩ đến đấy, gã lại chẳng kìm được thở một hơi dài ảo não rồi nắm sụp xuống bàn, chẳng buồn nghe giảng nữa. Bệnh tương tư này uống bao nhiêu thuốc mới khỏi đây.

[ Beomhyun ] ĐắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ