six.

499 60 3
                                        

nó đẹp, nó ngọt ngào và nó giết chết em dần. 

han jisung sau chia tay thật tàn tạ. em còn chẳng biết thứ em nhớ là kí ức của cả hai hay người em còn yêu nữa. em nhớ lắm câu chúc ngủ ngon của anh, nhớ lắm những sáng anh chở em đi học, em nhớ cheese cake anh làm, nhớ cả cái ôm ấm áp những lúc em mệt mỏi cần nạp năng lượng. em nhớ minho. 

jisung đã nói chuyện này với mẹ ngay đêm đó, mẹ đã dành cả đêm để dỗ dành và an ủi em. 

"con yêu còn nhỏ dại bồng bột, sau này phải suy nghĩ kĩ hơn, nhớ chưa con? chọn người mà yêu, con nhé."


lee yongbok với cương vị là bạn thân của han jisung rất lo lắng khi thấy bạn mình tiều tụy từng ngày như vậy. cậu không nghĩ việc chia tay lại xảy ra bất chợt như thế, còn không phải sao, ngay ngày trước khi minho nói chia tay còn thấy anh nhắn tin cho jisung cơ mà. nhắn dài lắm, đúng chất của mấy người yêu nhau. minho đi rồi nên cậu thay anh chăm jisung.  lee minho chưa bao giờ hết yêu em, chưa bao giờ hết thương han jisung cả. nói chia tay nhưng kì thực lòng anh nào có muốn. han jisung sẽ không bao giờ biết luôn có anh bước dõi theo đằng sau mỗi sáng em đi học, âm thầm bảo vệ em khi đi học về khuya ban đêm. han jisung sẽ không bao giờ biết cheese cake yongbok 'mua' cho em ăn được làm bởi minho. han jisung sẽ không bao giờ biết lí do minho chia tay em là gì. nếu lee yongbok không vào cuộc. 

"dừng lại đi hannie, mày đang tự giết mình đấy à? tao không muốn lôi mày vào viện rửa ruột đâu." 

cậu giật chai rượu mạnh khỏi tay jisung, cau mày nhìn em chìm trong men say không biết trời trăng. jisung mơ màng, em ngó nghiêng, nhận ra dưới chân mình có lẽ cũng đã hơn mười chai rượu rỗng. em vốn không thích rượu, vừa cay vừa đắng thật khó uống. nhưng bây giờ em lại cần nó, em cần rượu để thấy minho hằng đêm. 

"yongbok...tao xin lỗi. nhưng tao nhớ minho lắm. chỉ là, tao không hiểu. nghĩ mãi tao vẫn không hiểu tại sao hai đứa lại chia tay. có thật sự là minho chán tao không mày ơi? bọn tao thực sự đã kết thúc rồi sao? tao không hiểu? rốt cuộc tao đã sai ở đâu?..."

tay em run rẩy với lấy chai rượu bên cạnh, lập tức bị gạt ra. yongbok thật sự muốn đấm vào mặt thằng bạn cậu một cái thật đau. cậu muốn nói sự thật cho em, cậu rất muốn nói với em rằng minho chưa bao giờ hết thương em cả. thằng bạn cậu sao lại ngốc nghếch đến thế chứ. 

"đừng uống nữa, từ sáng mày đã không ăn gì rồi. trong bụng mày chỉ có cồn thôi đấy, dừng lại đi." 

có lẽ cậu nên đưa jisung đi ăn đêm. 


[jisung ổn không em? nó đã chịu ăn chưa?]

tin nhắn đến, yongbok đắp khăn lên trán cho jisung rồi đi ra trả lời. 

[em đưa nó đi ăn rồi. nhưng bây giờ đang phát sốt. người nó nóng lắm.]

[có một hộp thuốc nhỏ ở ngăn tủ gỗ cạnh giường, em lấy cho jisung hai viên màu hồng, một viên con nhộng màu trắng cho ẻm uống nha.] 

jisung may mắn thật, có một người luôn ân cần yêu em. 

[anh định khi nào thì nói? cứ giấu nó mãi thế này à?] 

[minsung] kissing you.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ