Chương 1.

217 20 18
                                    

Thành Nghị hớn hở cầm trong tay cái giấy báo trúng tuyển đại học, vội vội vàng vàng chạy về xóm trên con đường đất nhỏ xíu quanh co.

Thành Nghị là niềm tự hào của xóm nghèo này nên ai ai cũng hy vọng anh đậu vào đại học, như thế thì mọi người sẽ được dịp mở tiệc linh đình để ăn mừng và có thể nở mày nở mặt đi khoe với xóm kế bên rằng chỗ họ vừa có một sinh viên đại học tài giỏi.

Tới đầu xóm, Thành Nghị vừa giơ giấy báo trúng tuyển vừa hô vang: "Mọi người ơi, con đậu đại học rồi. Là đại học Y trên thành phố đó."

Vừa nghe tiếng của anh, già trẻ bé lớn từ ngoài sân tới trong nhà liền lũ lượt kéo ra bu quanh Thành Nghị, người thì chuyền tay nhau cái tờ giấy trúng tuyển, người thì sờ soạng khắp người Thành Nghị xem anh lên thành phố ôn thi có ốm đi miếng nào  không.

Ông cụ Tám với đôi mắt mờ đục rưng rưng vội vàng dạt đám đông ra, nhỏ giọng trách: "Bây né ra cho thằng Nghị nó thở với, mặt mày nó đỏ ké hết rồi kìa. Nghị, mày về nhà tắm rửa thay đồ đi, từ thành phố về mệt rồi. Để tao kêu con Hai Mơ với con Năm Thắm mần gà đãi mọi người, hen."

Thành Nghị nghe vậy thì cười toe, anh cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chóng rời đi. Anh không nghe lời cụ Tám về nhà mà chạy thẳng ra bờ sông, nơi có chiếc ghe nhỏ đang neo đậu. Thành Nghị cởi giày, nhón chân rón rén đi lên tấm ván gỗ rồi chui vào trong ghe.

"Ai đó?" Giọng thiếu niên đang vỡ giọng vang lên khi nghe tiếng cọt kẹt phát ra từ sàn ghe cũ kĩ.

"Thắng, tao nè, tao về với mày rồi nè." Thành Nghị bật cười to khi trông thấy gương mặt ngơ ngác và ngỡ ngàng của cậu bạn.

"Má thằng chó này, sao mày không gọi điện để tao ra đón? Mày thi sao rồi? Trên đó ăn uống có đầy đủ không? Tao nhớ mày quá trời luôn." Cậu thiếu niên quẳng cái cần câu trong tay rồi lao như bay tới ôm chầm lấy Thành Nghị.

Nhật Thắng - bạn chí cốt của Thành Nghị, cả hai đã chơi với nhau từ cái thời cởi truồng tắm mưa cho tới tận bây giờ, dính lấy nhau như hình với bóng. Tiếc là Nhật Thắng thua Thành Nghị một tuổi nên năm sau khi anh lên thành phố học, cậu mới bắt đầu học 12.

"Tao đậu rồi, điểm cao thứ hai luôn mày ơi. Một tháng nữa tao nhập học."

Nghe tới đây, nụ cười rạng rỡ trên môi Nhật Thắng vụt tắt, cậu lượm lại cái cần câu tiếp tục công cuộc câu cá: "Mày lên trên thành phố rồi, thế nào cũng quên tao cho coi."

"Ơ cái thằng dở hơi, tao với mày dính với nhau suốt mười mấy năm trời. Nói quên là quên nhanh vậy hả? Tao đã hứa với mày là hai tuần tao về thăm mày một lần rồi mà."

"Không nói chuyện đó nữa, mày kể chuyện của mày đi. Trên thành phố thế nào, đẹp lắm phải hông? Mà hình như mày ốm đi nhiều, học hành vất vả quá nhỉ?"

Thành Nghị ngồi xuống cạnh Nhật Thắng, anh từ từ thả hai chân xuống nước sông mát lạnh, chậm rãi kể hết những thứ mình đã nghe đã thấy đã trải qua ở thành phố hoa lệ cho Nhật Thắng nghe. Cậu thiếu niên vốn tò mò với mọi thứ, chăm chú nghiêng đầu nghe từng câu từng chữ mà Thành Nghị nói, đôi mắt đẹp đẽ của cậu sáng lên lấp lánh vì hào hứng và thích thú, như thể cậu đang tưởng tượng chính mình trong lời kể của Thành Nghị vậy.

/Tình Trai/ Chờ Người Trở VềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ