Bà Quyên quỳ trên bồ đoàn nép vào một góc ở chánh điện, ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn lên bức tượng Phật to lớn trang nghiêm, hai tay chắp lại và miệng không ngừng khấn vái cầu xin, bà đã quỳ rất lâu rất lâu ở đó tựa như một pho tượng thành tâm và khẩn thiết.
Ông Định nhìn bóng dáng nhỏ nhoi sầu khổ của vợ mà thở dài, ông nghĩ, nếu không tìm được xác thằng Thắng thì e rằng cảm giác tội lỗi và sự ân hận sẽ giày vò bà Quyên suốt cả quãng đời sau này.
"Nghị, mày vô trỏng mày kéo mẹ mày về đi, tao nhìn bả tao xót quá."
Thành Nghị không chú ý tới lời ông Định nói, anh vừa nhíu mày đầy lo lắng vừa nhìn quanh quất tìm kiếm thân ảnh của Nhật Thắng, mãi cho tới khi thấy cậu ôm cây bồ đề trượt xuống, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ông Định theo hướng ánh mắt của thằng con trai trông về phía cây bồ đề to lớn trong sân chùa, khó hiểu vỗ vai Thành Nghị: "Nè... bây nhìn cái gì đó? Tao nói gì bây nghe hông?"
"Dạ? Ba nói chuyện với con hả ba? Ba nói gì con hổng nghe."
Ông Định toan mắng thằng con mấy câu nhưng nhớ ra mình vẫn còn ở chùa, sợ mang khẩu nghiệp nên ráng kiềm chế lại, nghiến răng đáp: "Dạ thưa anh Trương Thành Nghị, mời anh vào chánh điện thỉnh bà Nguyễn Đan Quyên về giùm tui, tui đội ơn anh nhiều."
Thành Nghị nghệt mặt ra, tuy không hiểu đột nhiên ông Định lại dùng giọng điệu này với mình nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Anh thấy mẹ đang lạy Phật nên im lặng ngồi xuống bên cạnh, giương mắt nhìn bao kẻ qua người lại, hẳn là ai cũng mang trong lòng những nỗi khao khát của riêng mình, họ tìm đến đức tin vì hy vọng lời thỉnh cầu thành kính nhất sẽ trở thành hiện thực bởi một phép màu nào đó.
Anh theo chủ nghĩa vô thần, không tin thần phật cũng chẳng tin ma quỷ. Nhưng Nhật Thắng đã phá tan cái chủ nghĩa đó trong anh, buộc anh phải tin rằng cậu là một linh hồn đang tồn tại và cũng có vô số cô hồn dã quỷ khác trên cõi đời này. Bản thân không thấy không có nghĩa là chẳng có thật.
Vậy nên, Thành Nghị sẽ thử một lần. Anh chắp tay rồi từ từ nhắm mắt, miệng khẽ thì thầm câu gì đó khiến bà Quyên bên cạnh giật bắn người, mở trừng mắt nhìn đứa con trai, bà nghĩ có lẽ do nãy giờ nghe tiếng tụng kinh gõ mõ nhiều đã làm tai bà bị ù mất rồi.
Suốt quãng đường Thành Nghị dìu bà từ chánh điện ra ngoài cổng chùa, bà vẫn chưa hết hoài nghi về những gì mình nghe được từ miệng Thành Nghị. Sau khi nhận ra ánh mắt thất thần của mẹ đang dán chặt lên mình, Thành Nghị biết rằng lời cầu nguyện khi nãy đã bị bà Quyên nghe được, thế nhưng anh chẳng buồn để tâm hay giải thích gì cả, lời nói rành rành như vậy thì cần phải giải thích ư?
Ông Định chạy lại đỡ bà Quyên từ tay Thành Nghị, lo lắng hỏi: "Nhìn mình xanh xao quá, hay tui chở mình về nghỉ nha mình, hôm khác qua chơi với con Quân cũng được."
Bà Quyên mím môi, khẽ lắc đầu: "Thôi, qua thăm nó đi, tui nhớ nó."
Nói xong, bà Quyên lại đau đáu nhìn sang Thành Nghị đang loay hoay dắt xe, bỗng bà chợt nhớ tới... hình như từ nào giờ Thành Nghị chưa hề có bạn gái, trong khi thằng Lâm bằng tuổi nó người ta đã lấy vợ sắp đón đứa con đầu lòng luôn rồi. Mà phải chi nó xấu sao? Thằng Nghị nó đẹp trai, cả xóm ai cũng công nhận điều này, lúc nó đang trên Sài Gòn thi đại học thì đã có bà mối tới nhà giới thiệu một vài mối từ làng trên xóm dưới cho thằng Nghị. Chỉ là bà Quyên chưa kịp từ chối đã bị ông Định nổi máu nóng cầm chổi đuổi về, vừa dứ dứ cây chổi chà trong tay ông vừa mạnh miệng nói: "Hạnh phúc của con tui thì để con tui tự quyết, không cần mấy người chõ mỏ vào."
BẠN ĐANG ĐỌC
/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Мистика. Tác giả: An Thư . Các nhân vật, bối cảnh trong truyện tất cả đều là hư cấu. . Tóm tắt: "Tao hy vọng tao có thể nói câu tỏ tình đàng hoàng với mày, chứ không phải là một hồn ma." . Cảnh báo: truyện có yếu tố tâm linh, tác giả dùng nhiều từ ngữ miề...