Qua cửa

384 35 2
                                    

Giữ đúng lời hứa, sau ba tuần bà Sung đến thăm em.

Hắn lái xe ra tận sân bay đón bà, khoảnh khắc nhìn thấy chỉ có mỗi hắn, bà lại nhớ đến tối qua lúc nói chuyện điện thoại giọng bé con có chút uể oải liền lo lắng dò hỏi hắn "Hanbin không khỏe sao?"

Hắn không thể nói huỵch toẹt ra lúc này, thời điểm không thích hợp, đành phải trả lời qua loa "Em ấy không sao ạ, cô đừng lo. Đến nhà cháu sẽ nói cụ thể hơn".

Đối với lời nói của Zhang Hao, bà Sung hoàn toàn không nghi ngờ. Chỉ chưa đầy hai tuần đã giúp Hanbin vượt qua chướng ngại, thành công nói chuyện như trước, trong mắt bà đây chính là có năng lực, có vốn liếng để người khác tin tưởng.

Bà thở phào, thả lỏng tâm tình lo lắng bồn chồn từ tối qua.

Cho đến khi đứng trước chiếc giường kingsize độc một màu đen, giữa ổ chăn là bé con đang xây tổ, dùng quần áo của vị giáo sư Zhang cho em xếp thành vòng tròn bao lấy người, trong lòng còn ôm rịt một chiếc pyjama ngủ đến mê mang.

Đây là kiệt tác sáng nay khi hắn muốn đến sân bay đón mẹ em, bé con mệt đến mức hai mắt không mở nổi, nhưng phát hiện hắn muốn đi liền hé mi chực khóc, cuối cùng hắn phải dùng quần áo có mùi của bản thân trấn an em mới có thể ra ngoài.

Là một Omega trưởng thành từng trải, bà Sung liếc sơ đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, bên mũi là mùi hương tin tức tố đã biến đổi của bé con, chứng tỏ hai đứa đã thành kết ký hiệu hoàn toàn!

Đôi mắt như làn thu thủy phút chốc rét lạnh.

Hắn đưa người đến tận đây chính là muốn để bà nhìn thấy tất cả, giờ phút này dù đối diện với sự dò xét lạnh lùng hắn vẫn bảo trì được sự điềm tĩnh, nhẹ giọng vì sợ đánh thức ai kia "Ở đây không tiện nói chuyện, cô cùng cháu xuống phòng khách đi ạ".

Bà cũng không muốn đánh thức em vào lúc này, đồng ý theo hắn di dời trận địa, khởi binh vấn tội.

Sau khi pha cho bà một tách trà, hắn trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Nhưng hắn gạt bỏ Seohyun ra khỏi câu chuyện, hoàn toàn nhận mọi trách nhiệm về mình, vì nói ra sự thật chẳng khác nào thừa nhận do hắn mà Hanbin gặp phải nguy hiểm, khó tránh khỏi cái nhìn ái ngại từ mẹ của em, rằng em ở bên hắn là không an toàn, hắn không thể bảo vệ chu toàn cho em.

Xét thấy lí do nào cũng không tránh khỏi liên quan, vậy thì chọn cái ít tổn thất nhất "Cô cũng biết cháu mang gen trội, kỳ mẫn cảm của cháu vô tình kích thích kỳ phát tình của em"

Trên mặt bà Sung như đọng lại một tầng băng sương "Cậu quên có thứ gọi là thuốc ức chế?"

Hắn kiên quyết nhìn thẳng vào hai mắt đang dò xét của bà "Cháu không quên, cháu cũng muốn thừa nhận với cô, cháu đối với em ấy từ đầu đã mang lòng riêng... Thật sự thương em ấy, muốn chăm sóc em ấy".

Bà dứt khoát cắt ngang "Tóm lại là cậu cố ý, đúng chứ?"

Hắn không do dự gật đầu "Quả thật, là cháu có ý đồ với Hanbin ! Cháu-" Bóng dáng nhỏ bé bất chợt xuất hiện chui vào lòng hắn, triệt để đánh vỡ bầu không khí đè nén giữa hai người.

Nằm trong lòng còn chưa đủ thân mật, Hanbin nhỏm dậy ôm choàng lấy cổ hắn, một bên má mài mài cọ cọ lên vùng cổ mát lạnh của hắn, lúc này bé con mới hài lòng, nũng nịu lẩm bẩm vài tiếng, thỏa mãn tựa đầu lên vai hắn tiếp tục ngủ.

Khỏi phải nói bà Sung ở đối diện chứng kiến bé con dù mơ màng vẫn không quên dính lên người Zhang Hao, tâm trạng tức khắc phức tạp vô cùng, cảm giác như bà sắp mất thứ gì.

Hắn ôm Hanbin về phòng đặt em xuống giường, muốn quay lại tiếp tục cuộc nói chuyện nhưng không thể thoát thân, bé con ngủ say vẫn nhất quyết níu lấy cổ áo hắn không buông.

Đang lúc không biết phải làm sao, bà Sung  xuất hiện trước cửa phòng, khoanh tay nói với hắn "Dỗ Hanbin ngủ trước đã, tối nay lại nói tiếp".

Hắn đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo, còn săn sóc muốn đưa bà đến phòng nghỉ ngơi.

Nhìn bé cưng nhà mình như gấu Koala treo trên người hắn, bà bóp trán vẫy tay "Vẫn là thôi đi, cậu nói vị trí tôi tự mình tìm."

"Cô còn nhớ vị trí phòng Hanbin không ? Phòng dành cho khách nằm cạnh phòng em ấy, sáng nay cháu đã gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ, cô xem qua nếu cần thêm gì cứ gọi cháu".

"Được rồi".

Người vừa đi, hắn lặp tức ôm bé cún Koala cùng ngã vào ổ nhỏ trên giường, hoàn toàn thả lỏng mặt mày, nhìn không ra tí gì gọi là lo lắng bồn chồn trên gương mặt hắn.

Chẳng những thế, hắn còn phát ra tiếng cười trầm thấp êm tai.

Chắc chắn không một ai sẽ có sắc mặt tốt cho kẻ âm mưu đoạt lấy bé con của mình cả. Nhưng hắn có vũ khí đặc biệt, hắn có một bé con vừa qua kỳ phát tình nên dính người vô cùng.

Có thể bà Sung không đồng ý, nhưng bà lại càng đặt mong muốn của bé con lên trên mong muốn của bản thân. Hắn ngầm biết, chỉ cần lấy được tâm của Hanbin, cũng gần như đã thành công qua ải của bà.

Huống chi hắn và em đã thành kết ký hiệu hoàn toàn, mặc dù có thể loại bỏ ký hiệu ở Omega, nhưng đây là việc có khả năng nguy hiểm đến tính mạng đấy, ai lại nỡ chứ, đối với một bà mẹ yêu con như mạng, phương án này ngay từ đầu chẳng cần nghi ngờ đã bị gạt sang một bên.

Bà Sung ấy à, bà đã trải qua bao sóng gió cuộc đời, chuyện đến nước này cũng biết kết quả cuối cùng chỉ có một, là chấp nhận.

Dù vậy nên tức giận thì tức giận, nên bày ra sắc mặt thì vẫn bày ra sắc mặt với con sói đuôi to đã mơ ước bé con nhà bà ngay từ đầu. Uổng cho bà còn tán thưởng khen ngợi hắn là người nho nhã lễ độ, mãi đến giờ phút bé con nhà mình bị ăn mất mới muộn màng nhận ra, người này nào có đơn giản, ngược lại phúc hắc vô cùng.

Xét thấy hậu phát tình của bé cưng hãy còn kéo dài, trong thời gian này người sẽ không mấy tỉnh táo, chỉ biết dính chặt hắn mọi lúc mọi nơi, có ở lại thêm cũng vô ích, chiều hôm sau bà đã ra sân bay về Hàn, chờ đến khi Hanbin hoàn toàn kết thúc kỳ phát tình lại bay sang thăm em.

Đến lúc đó sẽ xác định một lần nữa tâm ý của bé cưng, rồi hẳn đưa ra quyết định.

Đến đây thì việc biết hắn qua cửa là chuyện sớm muộn, xác định thứ gì còn có thể không biết, nhưng xác định tâm ý thì cún con ngơ ngác nhà chúng ta đã trao đi mất từ lúc nào rồi!

Vì có trong tay kim bài miễn tử mang tên Sung Hanbin ,  Zhang Hao đã qua cửa mẹ em dễ dàng như vậy đấy.

Doanh Hải Vi Ngư || HaobinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ