Kiếp Trước Thanh Minh là Tà Phái

604 77 6
                                    


Thanh Minh nhếch mép, hắn đạp nát cái đầu của thi thể xấu số nằm ở dưới chân, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng đầy nguy hiểm, hắn dửng dưng đi về phía đám người khi gõ nhẹ thanh kiếm lên vai.

"Ah ~ rồi sẽ tới ai đây? ai trong lũ chính phái ngu ngốc các ngươi sẽ nộp mạng tiếp theo đây?"

Thanh Minh cười thành tiếng, điệu cười của hắn lúc này chẳng khác gì hình ảnh một con quỷ trồi lên từ địa ngục, xác chết thây phơi khắp nơi trên mảnh đất cằn cõi nhộm đầy máu.

Nhìn thấy cảnh đó một số võ giả không nhịn được mà cũng hít một hơi lạnh, tay chân bất giác mà run rẩy.

"Kiếm Quỷ!"

"Giết hắn! Giết hắn!!"

"Hắn đã kiệt sức rồi! mau xông lên đi!!"

Đám người cùng nhau hò reo lấy thêm sĩ khí, trong khi đó Thanh Minh chỉ đứng tại chỗ nhìn xem trò hề của bọn họ, khóe môi nhếch lên vô cùng khinh khi, thanh kiếm trên tay hắn lóe lên sắt lạnh sát khí ngút trời, hắn chẳng thể nhớ nổi bao nhiêu mạng sống đã chết dưới lưỡi kiếm đó nữa.

'Ai quan tâm chứ'

Đôi mắt hoa đào đầy thờ ơ và vô cảm, hắn lúc này như một con quỷ không có tình cảm chỉ biết giết và giết.

Máu bắn tung tóe.

Đầu rơi xuống.

"Sinh mạng là gì? người vì sao mà sinh? ta vì sao mà diệt?"

Hắn thì thầm với chính mình cho đến khi đầu hắn rơi xuống.

Trận chiến kết thúc.

Hắn chết.

.......

"Ugh...cảm giác buồn nôn gì đây?"

Thanh Minh thì thầm khó chịu, hắn bật dậy khỏi chiếc giường rồi thở hổn hển cảnh giác nhìn xung quanh, hắn kinh ngạc đưa tay lên sờ thân thể trước khi nhìn xung quanh cố gắng nhìn xung quanh để tìm vũ khí.

'Không phải ta chết rồi sao? đây là đâu?..nếu ta còn sống thì chẳng lí nào lũ chính phái bỏ qua cho ta cả..cái đéo gì vậy!?'

Cạch.

Cánh cửa bị đẩy ra, một thanh niên trong có vẻ trẻ trung bưng theo một ít thức ăn và thuốc vào, y mỉm cười ôn hòa bước vào phòng, Thanh Minh nheo mắt, cơ bắp trên cơ thể căng ra vì cảnh giác.

"Cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi"

"Ngươi là ai?"

"Huh? Đệ không phải bị đánh đến hư đầu óc rồi chứ Thanh Minh? ta xin lỗi vì đã để các sư đệ làm khó đệ khi đệ mới nhập môn ngày đầu tiên"

'hắn biết tên ta..nhưng dường như người hắn nhắc đến không phải là ta..'

Thanh Vấn đặt khay thức ăn và thuốc lên bàn, y bước đến và đưa tay sờ lên trán hắn, hành động đột ngột này khiến nắm đấm của hắn siết chặt lại sẵn sàng để tấn công.

Nhưng những gì Thanh Vấn làm chỉ là xem hắn có ổn không rồi xoa tóc hắn.

"Đệ ổn chứ? đệ có cần ta đút đệ ăn không?"

[Hoa Sơn Tái Khởi] những đoản văn vô triNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ