08. súp lơ trái mùa

1K 128 17
                                    

những ngày đầu tiên đặt chân đến pháp, cái tên kim minjeong đã khiến em gặp nhiều chuyện dở khóc dở cười. từ việc làm giấy tờ cho đến khi giảng viên điểm danh nhưng em lại chẳng hề hay biết vì phát âm nghe lạ hoắc. minjeong thấy mình cần một cái tên khác dễ nói dễ nghe hơn ở đất nước này, nhưng nghĩ mãi mà vẫn chưa tìm ra được cái tên nào phù hợp.

"winter!"

đó là cái tên mà thầy david, giảng viên của minjeong tại học viện le cordon bleu hay chính là vị bếp trưởng đáng kính tại nhà hàng nơi em đang làm việc, vô thức gọi em trong một ngày nước pháp vừa bước vào mùa đông. khi ấy tuyết trắng đã phủ đầy trên từng mái nhà cho đến cả những con hẻm nhỏ, khắp nơi đều là một màu trắng thuần khiết.

minjeong nhớ rõ ngày đó em mặc một chiếc áo len cao cổ lông xù màu trắng, đội chiếc mũ nồi có màu tương tự. có lẽ chính sự kết hợp về mặt thị giác được tô điểm thêm bằng làn da trắng của minjeong đã khiến thầy david liên tưởng đến mùa đông, và cái tên winter của em đã được ra đời từ đó.

cũng nhờ cái tên thú vị này mà dongjun đặc biệt chú ý đến minjeong khi gặp em lần đầu tiên tại một buổi thi cuối kỳ của khoa. khi đó hắn vừa mới tốt nghiệp, là sinh viên với tấm bằng xuất sắc nên vinh dự được mời về học viện để làm trợ giảng.

giữa rất nhiều món ăn đến từ các quốc gia trên thế giới, dongjun đặc biệt bị thu hút với đĩa cơm rang kimchi ăn kèm cùng thịt cừu nướng mọi. một sự kết hợp khá mới lạ và cũng không kém phần mạo hiểm khi cả hai nguyên liệu chính đều có mùi hương kén người ăn.

sau khi nghe minjeong trình bày về món ăn của mình, dongjun cùng thầy david nếm thử để chấm điểm. hắn thật sự bất ngờ khi minjeong xử lý mùi hương của nguyên liệu rất tốt, vẫn giữ được sự đặc trưng vốn có nhưng chắc chắn sẽ không khiến người ăn phải cau mày khó chịu.

cuối buổi thi ngày hôm đó, dongjun loay hoay đi tìm minjeong giữa gian bếp chật kín người. hắn cứ luôn miệng gọi 'winter' theo cái tên winter kim trong danh sách sinh viên, tuy nhiên vào thời điểm đó minjeong vẫn chưa quen với cái tên mới này không biết có người đang tìm kiếm mình.

cho đến khi minjeong vét sạch bài kiểm tra cuối kỳ vào hộp để mang về nhà thì dongjun mới có thể đứng trước mặt em mà vừa thở hổn hển vừa hỏi bằng tiếng hàn:

"cái đó" dongjun chỉ vào hộp cơm minjeong đang chuẩn bị cất vào túi giữ nhiệt "em có thể cho thầy được không? thầy thật sự rất thích nó"

lớp của minjeong có hơn 40 sinh viên đến từ khắp nơi trên thế giới, cũng có rất nhiều người châu á nhưng người hàn thì tuyệt nhiên không có một ai. vì vậy đã hơn 6 tháng kể từ ngày đặt chân đến pháp, em chưa được nghe lại dù chỉ là một câu tiếng hàn. vừa rồi minjeong cũng đã biết dongjun là người hàn nhưng đang trong lúc kiểm tra nên hai người chỉ trao đổi với nhau bằng tiếng anh.

một cảm giác thật khó tả dấy lên trong lòng khi gặp được đồng hương nơi đất khách quê người, càng xúc động hơn nữa khi công sức của mình được người khác công nhận và đánh giá cao, minjeong dè dặt đáp lại:

"nhưng đồ đã nguội mất rồi ạ"

"không sao" dongjun vội vã xua tay nói "đã rất lâu rồi thầy không được nếm hương vị của quê nhà, thầy rất ngưỡng mộ em khi mang được niềm tự hào của hàn quốc đến đây theo một cách hoà nhập chứ không hoà tan"

karwin; năm ngàn nửa cân cá bạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ