Chương 1: Sớm khoẻ lại nhé, thám tử của tôi

523 14 0
                                    

Conan sau khi về nhà thì phát hiện Ran đang nói chuyện với Sonoko qua điên thoại trong văn phòng thám tử.

Ran: Sonoko...tớ nghĩ là...tớ không chờ shinichi nữa.

Câu này như sét đánh vào tai Conan, còn tưởng mình nghe nhầm nhưng đó là sự thật.

Ran đã quá mệt mỏi chờ đợi cậu rồi. Lâu lâu chỉ nói chuyện qua điện thoại, không một chút thông tin gì cả. Ran chỉ đang chờ trong vô vọng.

Nói chuyện xong với Sonoko, Ran ra ngoài thì thấy Conan đang đứng đó.

Ran: Conan, em đứng đây làm gì thế?

Conan: A, không có gì ạ

Conan: Chị Ran, chị không chờ... anh...Shinichi nữa ạ? "Conan lúng túng nói"

Ran:Ừm, chị nghĩ vậy."Ran rưng rưng nước mắt

Conan không nói lời nào và đi vào phòng của mình. Cậu vô cùng buồn, lòng ngực đau nhói khi nghe nhưng lời đó. Tự trách bản thân nhỏ bé này, nhưng giờ vẫn chưa có thuốc để biến về hình hạng người lớn.

Nhưng giờ đây cần gì phải dùng thuốc nữa... giờ không còn ai cần Kudo Shinichi nữa rồi. Giờ không còn ai, kể cả Ran...

Kudo Shinichi, giờ đấy đang dần dần biến mất khỏi thế giới này. Còn Edogawa Conan vốn không có ở trên thế giới này nhưng lại tồn tại ở đây.

Cả buổi tối, Conan không ra ăn cơm. Ran gọi thế nào cũng không ra

Giờ cậu chẳng muốn ăn chút nào. Gương mặt không cảm xúc, lòng ngực vẫn đau nhói. Chẳng muốn làm gì nữa.

---------------
Sáng hôm sau, cậu đi học nhưng vẫn mang vẻ mặt buồn rầu đó. Cậu chán nản vô vùng.

Đến lớp, ngồi vào bàn lấy vở ra. Mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì, thờ thẫn ngồi nhìn ra cửa sổ

Đám bạn cậu thấy cậu hôm nay rất lạ.

Mitsuhiko: nè, các cậu thấy conan hôm nay lạ không? Cứ thờ thẫn kiểu gì ý

Ayumi: đúng vậy, hình như cậu ấy đang gặp chuyện buồn thì phải. " Ayumi lo lắng nói"

Ai : vậy thử ra đó hỏi thứ xem.

cô cũng tò mò vì bình thường conan không như vậy.

Ai đi về phía conan, đứng trước bàn hỏi.

Ai: thám tự lừng danh đang gặp rắc rối gì à?

Conan: không có gì đâu. " Conan nói với giọng điệu buồn rầu"

Ayumi: nhìn cậu thất thần thế kia, không thể không có chuyện gì được." Ayumi giõng dạc nói"

Genta: đúng đấy, có gì buồn thì phải nói với chúng tớ chứ. " Genta nói theo"

Conan vẫn chối đây đẩy, luôn nói mình không sao, vẫn ổn chỉ là hơi mệt xíu.

Nhóm bạn vẫn không tin nhưng nói thế nào, conan vẫn không chịu nói lí do nên thôi.

Tan học, conan đi thẳng về không chờ nhóm bạn như mọi hôm. Mặt cậu vẫn không có chút gì là vui vẻ cả.

Bỗng bắt gặp một anh chàng thiếu niên 17 tuổi đứng trước mặt cậu. Conan có chút ngạc nhiên vì gương mặt ấy rất giống cậu, giống với Kudo Shinichi nhưng lại cảm thấy có chút giống với Kaito Kid

[KaitoxShinichi] Thám tử của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ