Chương3: một ngày ở cạnh nhau

307 9 1
                                    

Danh xưng: ( kaito: anh ; conan/shinichi: cậu )
________

Vào trong Tropical Land, anh nắm tay cậu. Anh quay sang hỏi cậu muốn chơi cái gì không. Cậu nhún vai bảo chơi gì cũng được.

Thiệt là rõ ràng cậu chẳng muốn đi chơi với anh chút nào, vì cậu và anh chính là đối thủ không thì là người lạ, tại sao phải đi với anh ta chứ.

Kaito: nhóc có muốn vô kia chơi không?

Conan: vô nhà ma?

Kaito: đúng, sao nhóc sợ hả " Anh cười cười nhìn cậu"

Conan: tôi mà sợ? Anh coi tôi là trẻ con hả

Kaito: thì đúng là vậy mà

Conan: anh...

Nói xong anh kéo cậu vô trong , bên trong rất tối vô sâu bên trong thì bắt đầu có những hình nộm ma quái bất ngờ xuất hiện và có vô số những thứ kinh dị, nhiều người còn hét lên vì sợ nhưng anh và cậu là người hai người duy nhất vẫn trưng cái mặt tỉnh bơ. Tất nhiên là không sợ rồi, vì cậu là thám tử đã từng thấy vô số x.á.c c.h.ế.t nên mấy thứ này không làm cậu sợ còn anh vỗn không sợ mấy thứ ma quỷ này nên đối với anh rất bình thường. Tham quan xong nhà ma đó, cậu và anh cùng đi ra.

Conan: tưởng thế nào, chán òm

Kaito://cười// vậy nhóc lên đu quay không?

Conan: ờ tuỳ

Kaito: thôi nào vui lên đi đừng trưng cái bộ mặt đó suốt vậy chứ.

Conan: kệ tôi!

Anh chỉ biết bất lực vì cái vẻ mặt không mấy vui vẻ của cậu nhưng mà cũng dễ thương.

Lên đú quay, cậu nhìn ngắm toàn cảnh khu vui chơi Tropical Land này còn anh thì chỉ nhìn cậu chằm chằm. Cậu quay sang thấy anh cứ nhìn mình.

Conan: nè làm gì nhìn tôi dữ vậy, mặt tôi dính gì hả?

Kaito: à không, không có gì đâu" anh vừa cười vừa nói"

Sau đó, họ đi chơi khá nhiều thứ ở Tropical Land rồi đi vào một quán bánh vì cả hai thấy hơi đói.

Vào quán cậu muốn uống cà phê nhưng anh không cho vì trẻ con uống cà phê không tốt . Anh gọi một ly cam ép cho cậu rồi cười.

Thật là cậu không thích bị người khác coi là trẻ con như vậy. Bị người khác coi là trẻ con đã đành còn anh thì biết cậu là Kudo Shinichi rồi vậy mà...

Cậu chẳng nói gì ăn hết bánh và uống hết ly nước rồi đi thẳng luôn, anh thấy cậu đi liền vội vàng thanh toán rồi chạy theo.

Kaito: nè cậu sao không chờ tôi, cậu bị sao vậy

Conan: tôi không làm sao cả, tôi muốn đi về.

Kaito: sao vậy, cậu giận tôi hả

Anh chạy theo năn nì cậu đừng giận mình nữa

Conan: tôi không giận anh , tôi chỉ khó chịu khi anh cứ coi tôi như trẻ con ấy,không chỉ một lần. Anh biết thân phận của tôi rồi còn gì?

Kaito: thôi mà, tôi xin lỗi cậu đừng giận, tôi sẽ không thế nữa." Anh nài nỉ"

Thấy anh vậy cậu bất giác phì cười, thôi thì tha cho anh cũng được.Bỗng nhiên anh nhào đến ôm cậu.

[KaitoxShinichi] Thám tử của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ