Chương7: thứ kid cần?

192 8 0
                                    

Một sĩ quan cảnh sát: Thanh tra Nakamori chúng tôi phát hiện có hình nộm của Kid rơi từ trên xuống.

Thanh tra Nakamori: Cái gì???

Hoá ra cái người ngã xuống là hình nộm, làm ai nấy một trận hú hồn đặc biệt là cậu. Nhưng dường như cậu đã nhận ra được gì đó nên nhanh chóng rời đi để lại mọi người đang cố gắng truy tìm Kid.

Anh đang ngồi trên sân thượng tay cầm hai viên kim cương song sinh nhìn ngắm. Viên kim cương có màu xanh biếc rất đẹp, nó giống như đôi mắt của một vị thám tử mà anh si mê. Mặt anh trầm ngâm suy tư, giờ anh rất muốn gặp cậu nhưng có lẽ là không nên...

Kaito: phải làm sao đây? Tôi yêu cậu, nhưng chỉ có thể chúc phúc cho cậu và cô ấy...

Conan: cô ấy nào?

Anh bất ngờ quay ra phía sau. Một thân hình của một học sinh tiểu học dần lộ ra hiện lên trong mắt anh. Không kìm được bản thân anh chợt lao đến ôm cậu vào lòng. Nhưng rồi lại đẩy cậu ra.

Kaito: quả nhiên cậu lại tìm ra tôi đầu tiên trước mấy tên cảnh sát kia rồi

Conan: Rất dễ để tìm ra anh*nhún vai*

Conan: trả lời tôi, anh định chúc phúc cho tôi với cô ấy nào?

Kaito: không phải cậu thích cô bạn ở văn phòng thám tử à... tôi thừa biết chuyện đó.

Conan: đúng, tôi thích cậu ấy

Kaito:*buồn* tôi biết...vậy nên...

Conan: nhưng đó là hồi trước, vả lại Ran cũng không thích tôi nữa, cậu ấy cũng chẳng chờ tôi nữa.

Kaito: *bất ngờ* có nghĩa là...

Conan: có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội...*đỏ mặt*

Kaito: cơ...hội...hả??

Anh không nghe lầm chứ? Cậu vậy mà lại đỏ mặt và lại nói cho anh cơ hội nữa chứ. Lúc nãy anh còn buồn rầu, giờ lại như muốn phát điên vì sung sướng. Thám tử nhí của anh sao lại đang yêu thế này a.

Cậu thì ái ngại chẳng biết nên nói cái gì tiếp nữa thì có một lực đẩy cậu lại phía trước. Đó là anh, anh lại ôm cậu vào lòng mình nhưng lần này không ai đẩy ai ra cả cứ như thế cho tới khi nghe tiếng cảnh sát đang đi lên sân thượng. Anh nhìn vào mắt cậu, cười rồi hẹn mai gặp lại. Cậu còn chưa phản ứng thì anh đã biến mất tăm rồi. Cậu đứng đơ ra và nhận ra hai viên kim cương song sinh đã nằm trên tay cậu, trên có một tấm thẻ của anh

"Đây không phải thứ tôi cần nên phiền cậu trả lại.
Thứ tôi cần cũng có vẻ đẹp y như vậy điểm đặc biệt là luôn nhìn về công lý."                                
                                           Kaito Kid

Conan: thứ anh ta cần luôn nhìn về công lý? Lại còn có vẻ đẹp y như viên kim cương này?

Cậu tạm thời chưa nghĩ ra được nên để một bên và trả lại viên kim cương cho ông Suzuki rồi đi về nhà.

--ngày hôm sau, tại trường tiểu học tetian lúc tan học--

Mitsuhiko: Hôm qua cậu đi bắt Kid sao không rủ tụi này vậy Conan?

Genta: đúng đó, suốt ngày ăn mảnh một thôi

[KaitoxShinichi] Thám tử của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ