CHƯƠNG 3

229 5 0
                                    


4.

"Chậc chậc chậc, các cậu mới quay lại bao lâu đã mỗi người một nơi rồi." Hứa Giai Doanh liên tục cảm thán.

"Cơ hội ngàn năm có một dành cho sinh viên tốt nghiệp đại học ở nước ngoài như tớ đó, còn có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng trên thế giới sẽ góp mặt nữa. Tớ phải tranh thủ lần này đi để có thể thêm một nét bút hoàn hảo vào sơ yếu lý lịch của mình, chính là đang mở ra cho bản thân nhiều cơ hội hơn."

"Cậu đi công tác ở thành phố S hơn một tháng, Quý Ngôn Xuyên đồng ý sao?"

Tôi kiêu ngạo đáp trả, "Anh ấy tất nhiên sẽ ủng hộ tớ."

Chỉ là trước ngày bay, anh kéo tôi lên giường giày vò cả nửa ngày, hại tôi thiếu chút nữa không kịp lên máy bay.

Tôi vừa cúp điện thoại của Hứa Giai Doanh, điện thoại của Quý Ngôn Xuyên liền đến: "Cùng ai nói chuyện điện thoại sao?"

"Là Hứa Giai Doanh."

Tôi nhìn bối cảnh phía sau của Quý Ngôn Xuyên, "Ra ngoài dự tiệc sao?"

"Ừ.", Quý Ngôn Xuyên gật đầu,"Gần đây mọi người trong công ty anh đều vất vả, anh liền mời mọi người ra ngoài ăn một chút."

Bỗng tôi đế ý thấy một nữ nhân viên xuất hiện trên màn hình, xấu hổ đến gần Quý Ngôn Xuyên, "Quý tổng, mọi người đều đang đợi anh."

"Xin lỗi, đang gọi video call cho bạn gái. Mọi người đi ăn trước đi."

Nữ nhân viên thất vọng bỏ đi.

Tôi liền âm dương quái khí nói, "Quý tổng, mau đi ăn cùng người ta đi, củ cải trắng này cũng thật đáng thương."

Quý Ngôn Xuyên nhếch khóe miệng, "Vậy, củ cải trắng ở bên kia điện thoại tối nay đã ăn cái gì?"

"Mì thịt bò xào dưa"

"A, sao lại đáng thương vậy! Nói em muốn ăn gì? Anh mang cho em nhé."

Tôi liền mở miệng, "Tôm hùm và cua hoàng đế."

"Không thành vấn đề, anh gọi cho em."

"Này, này!", tôi vội vàng ngăn anh lại, "Bên này đã muộn quá rồi, anh đừng làm phiền nhà hàng người ta nữa."

Quý Ngôn Xuyên nhìn bên phía tôi, "Ừm, ngủ sớm một chút, đừng thức đêm."

"Quý Ngôn Xuyên", tôi gọi hắn lại.

"Ơi?"

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh trăng tròn treo trên bầu trời đêm.

"Không có việc gì. Chỉ là đêm nay trăng rất tròn, đột nhiên rất muốn cùng anh ngắm trăng."

Lần công tác này thật sự là bận rộn đủ bề, công việc lại nặng nề, đặc biệt là giai đoạn gần kết thúc dự án, gần như mỗi ngày tôi đều phải tăng ca đến rạng sáng.

Cộc cộc cộc ~

Tôi mở mắt nhìn xung quanh phòng, đã gần 12 giờ. Tôi rón rén đi đến trước cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, sau đó lập tức mở cửa.

"Sao anh lại đến đây?" Nói rồi liền nhảy vào lòng Quý Ngôn Xuyên, giống như một con gấu túi treo trên người anh.

"Muốn cùng củ cải trắng trước mặt ngắm trăng."

Quý Ngôn Xuyên kéo hành lí trên tay, ôm tôi thật chặt đi vào phòng. Tôi gối đầu trên vai anh, vô cùng ảo não, "Đáng tiếc, dự báo nói hôm nay trời đầy mây, không còn trăng tròn như hôm qua nữa."

"Em so với mặt trăng còn đẹp hơn, anh ngắm em là đủ."

Tôi ngượng ngùng đỏ mặt vùi sâu vào hõm vai anh.

Quý Ngôn Xuyên đặt tôi ngồi trên bàn, "Đêm nay vẫn tiếp tục tăng ca sao?"

"Ừm! Nhưng rất nhanh cũng sẽ kết thúc dự án này thôi. Sau khi dự án này kết thúc em cũng sẽ được nghỉ ngơi nửa tháng."

"Ồ", ánh mắt Quý Ngôn Xuyên lưu chuyển, "Nửa tháng vừa đủ!"

Nghĩ tới dự án sắp hoàn thiện, tôi cũng không chú ý đến vẻ mặt của Lục Ngôn Xuyên lúc này, chỉ qua loa gật đầu hai lần.

"Anh thì sao? Sao đột nhiên lại muốn đến đây?"

"Nhớ em." - Quý Ngôn Xuyên lời ít ý nhiều nói.

Tôi cảm động, "Anh ở bên này bao lâu?"

"Cho tới khi cùng em trở lại."

"Thật sao?", tôi kinh hỉ, "Công việc của anh thì sao?"

"Anh có làm thêm giờ mấy ngày trước, bây giờ cũng đã xong", Quý Ngôn Xuyên lật di động, "Hơn nữa, vừa vặn phải tham gia một buổi tiệc tối ở bên này."

Sau ngày hôm đó, anh liền ở bên cạnh tôi bồi tôi làm việc trong suốt 3 ngày.

Ba ngày sau, dự án tôi phụ trách kết thúc viên mãn, các đồng nghiệp ngồi máy bay trở về. Lúc tôi thức dậy thì máy bay cũng đã hạ cánh ở thành phố bên kia.

"Đều tại anh."

Tôi đá chân vào thủ phạm khiến tôi bị trễ chuyến bay đang nằm bên cạnh. Quý Ngôn Xuyên nắm lấy chân tôi, "Đá nhẹ một chút, cẩn thận đau chân em."

"Anh còn nói."

Tối đó, tôi theo anh đến tham gia buổi tiệc tối mà anh đã đề cập trước đó. Trong giới kinh doanh này, cho dù sản nghiệp của Quý Ngôn Xuyên đều ở thành phố B, nhưng doanh nhân thành phố S thấy anh đều dừng lại chào hỏi vài câu.

"Ngôn Xuyên!", một tiếng gọi kinh hỉ vang lên sau lưng chúng tôi.

Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Quý Điềm đi theo cha cô ta là Quý Khôn bước đến. Theo bản năng tôi siết chặt cánh tay, lo lắng nhìn Quý Ngôn Xuyên.

Quý Ngôn Xuyên vỗ vỗ tay tôi tỏ vẻ trấn an, cho tôi một ánh mắt yên tâm: "Không có việc gì."

Quý Điềm càng đến gần, tôi càng nhìn thấy rõ cô ta đã gầy đi rất nhiều. Hai gò má cô ta lõm xuống, chỉ có đôi mắt mở lớn sáng bừng như muốn dọa người.

"Ngôn Xuyên, chị gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy lại không thấy cậu bắt máy? Đến dưới lầu nhà cậu chờ cũng không gặp, vậy mà giờ lại gặp cậu ở đây."

Nói xong, ánh mắt cô ta rơi trên cánh tay đang khoác lấy tay Quý Ngôn Xuyên của tôi, đột nhiên nổi điên muốn lao tới tách tôi ra khỏi anh, la hét nói: "Ai cho phép cô chạm vào hắn!"

Tôi hất tay cô ta ra, thấp giọng nói: "Đây là buổi tiệc hội tụ rất nhiều doanh nhân của cả thành phố này đấy, muốn nổi điên làm ơn về nhà cô đi!"

Ánh mắt Quý Điềm đảo tới đảo lui trên người tôi mấy vòng, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt.

"Là cô, cô chính là Tần Dao."

Nói xong, cô ta liền quay người bắt lấy cánh tay Quý Khôn, càng nổi điên, "Ba, ba! Con ả hồ ly tinh này lại xuất hiện rồi, ba nhanh lên, mau đuổi nó đi. Ba đã đuổi nó đi một lần, nhất định có thể đuổi nó đi lần thứ hai!"

Nghe vậy, vẻ mặt Quý Ngôn Xuyên đột nhiên thay đổi, hỏi cô ta: "Cô vừa mới nói cái gì?"

"Đủ rồi!"

Quý Khôn sắc mặt tái mét, nhắm mắt lại như đang hạ quyết tâm cái gì, rồi hạ thấp tư thái đi về phía tôi, "Tần tiểu thư, có thể nói chuyện một lát không?"

Quý Ngôn Xuyên liền đứng chặn trước mặt tôi, "Ba, ba muốn làm gì?"

Tôi kéo ống tay áo Quý Ngôn Xuyên, "Đừng lo, em cũng muốn tâm sự cùng chủ tịch Quý."

Tại sân sau.

Nơi này là khuôn viên ngoài trời rộng lớn phía sau khách sạn để khách nghỉ chân, nhưng bây giờ đang là buổi tối, cũng không có ai lui tới.

"Tần tiểu thư, tôi nợ cô một lời xin lỗi."

Bảy năm trước, Quý Khôn tìm gặp tôi.

Ông ta từng nói, nếu như tôi và Quý Ngôn Xuyên không chia tay, ông ta sẽ giải trừ quan hệ nhận nuôi. Quý Ngôn Xuyên sẽ trở thành người không xu dính túi, không thể tiếp tục sống tốt. Tôi vốn cố chấp, lại có lời đe dọa của Quý Ngôn Xuyên lúc đó cũng liền không muốn tin lời ông ta nói, không đồng ý chia tay Quý Ngôn Xuyên.

Sau đó, công ty của cha mẹ tôi cũng vì bị tôi liên lụy mà phá sản chỉ trong một đêm, hơn nữa còn gánh một khoản nợ lớn.

Năm đó tôi còn chưa thành niên, nghĩ đến những lời nói cùng việc làm khiến nhà tôi phá sản của Quý Khôn, liền cảm thấy bản thân thật có lỗi với cha mẹ. Sau đó tôi liền chia tay Quý Ngôn Xuyên.

Trải qua nhiều năm cùng nhiều hiểm lầm như vậy, Quý Ngôn Xuyên vẫn luôn cho rằng việc tôi ch/ết khi đó chính là một phần trách nhiệm của Quý Khôn.

Tôi lạnh lùng nói: "Thứ ông nợ là sản nghiệp của cha mẹ tôi, là lời xin lỗi với cha mẹ tôi, cũng nợ Quý Ngôn Xuyên lời xin lỗi."

Quý Khôn thở dài thật sâu, "Quý Khôn tôi cả đời quang minh lỗi lạc, chỉ có chuyện của cô khiến tôi áy náy vô cùng. Nhưng tôi cũng chỉ có một đứa con gái là Điềm Điềm, thật sự không nỡ nhìn nó mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt."

Tôi đè nén không được cơn tức giận của mình, "Vậy Quý Ngôn Xuyên thì sao? Ông nhận nuôi anh ấy, anh ấy làm tất cả vì gia đình ông, cũng hiếu thuận với ông như một người con trai. Còn ông thì sao? Ông coi anh ấy là cái gì? Là sủng vật để lấy lòng Quý Điềm?"

"Tần tiểu thư, tôi thật sự biết tôi làm sai rồi. Tôi cũng thật lòng xin lỗi cô", nói xong Quý Khôn lấy ra từ trong túi một cái thẻ, "Đây là số tiền trước đây Ngôn Xuyên cho nhà chúng tôi mượn, cả vốn lẫn lãi trả lại cho nó."

Tôi nhìn tấm thẻ kia, lắc đầu không nhận.

"Chuyện này tôi sẽ không thay anh ấy quyết định."

Quý Ngôn Xuyên phải chịu nhiều khổ sở như vậy, số tiền đó anh bỏ ra cũng xem như trả lại công ơn nuôi dưỡng, bây giờ làm sao có thể nhận lại.

Quý Khôn cười khổ thu thẻ lại, "Được. Nhờ cô chuyển lời cho Ngôn Xuyên, tôi sẽ trông coi Điềm Điềm nghiêm ngặt, sẽ không gây phiền phức cho hai người."

"Chúc hai người hạnh phúc!"

Quý Khôn chán nản bỏ đi, bóng lưng dần dần biến mất sau rừng cây.

"Mau ra đây."

Trên người Quý Ngôn Xuyên dính vài lá cây, "Đường đường là tổng giám đốc lại làm ra trò nghe lén này."

Quý Ngôn Xuyên che giấu ý cười, "Nghe được em bảo vệ, anh rất vui."

Mắt tôi cay xè, ôm lấy Quý Ngôn Xuyên, "Kể cho em nghe bảy năm qua của anh trôi qua như thế nào đi."

[Zhihu]  DAO DAO CỦA ANH (Hoàn)Where stories live. Discover now