Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc hẹn hò cũng không thuận lợi, bởi vì tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, làm cho hai người thường xuyên cãi vã, có khi còn có thể đánh nhau.
Mỗi lần đều là Thái Hanh chọc giận Chính Quốc, Chính Quốc động tay trước.
Điều này cũng không thể trách Chính Quốc, tính cách của Thái Hanh thật sự làm cho người ta không chịu nổi, Chính Quốc thường xuyên bị hắn làm cho tức chết, giống như bây giờ!
“Mẹ nó, tôi chịu không nổi cậu nữa rồi, tôi với cậu chia tay…” Khuôn mặt tuấn tú của Chính Quốc trở nên xanh mét chỉ vào Thái Hanh giận dữ hét.
“Tùy tiện!” Thái Hanh không thèm quan tâm nhún nhún vai, tiếp tục cúi đầu làm bài.
“Mẹ nó, cậu nghe thấy ông đây nói cái gì không?” Chính Quốc tức giận đến giơ chân, xông lên giật quyển vở của hắn.
“Nghe được! Không phải tôi nói tùy tiện sao!” Thái Hanh ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn cậu.
“Cậu… Đồ con rùa, tôi nói chia tay, vậy mà cậu lại nói tôi tùy tiện! Cậu rốt cuộc coi tôi là cái gì?” Điền Chính Quốc tức giận đến sắp hộc máu rồi. Trời ạ! Cậu sao lại thích loại người không có trái tim này chứ?!
“Đồ chơi! Đồ giải trí!” Thái Hanh nhếch khóe môi.
“Tôi giết cậu!” Chính Quốc hoàn toàn điên mất rồi, mặc kệ vị trí chòi nghỉ mát của bọn họ tùy lúc có người đi qua, nhào tới liền cho Thái Hanh một đấm, nhưng giống như mọi lần, bị Thái Hanh dễ dàng tránh được.
“Cậu còn dám trốn!” Chính Quốc tức giận ghê gớm xoay người nhặt một tảng đá lớn trên đất, liền muốn ném về phía Thái Hanh, hiện tại cậu đã bị Thái Hanh làm cho tức đến không còn một chút lý trí!
“Đã đến giờ cơm trưa, chúng ta đi ăn cơm, đừng phát điên như heo mẹ nữa…” Thái Hanh căn bản không để Chính Quốc vào mắt, đoạt lấy tảng đá trong tay cậu ném ra ngoài, nhìn xuống đồng hồ nói.
“Cậu mắng ông đây là heo mẹ?” Chính Quốc thật muốn xé rách cái miệng chó kia của hắn.
“Cậu sao lại ngây thơ như vậy, chỉ là nói mấy câu thôi mà cũng quấn chặt lấy không thả, thần kinh!” Rõ ràng là bản thân không đúng, ngược lại Thái Hanh còn trách Chính Quốc cố tình gây sự.
Điền Chính Quốc đột nhiên rất muốn khóc, mình quả thật là đồ thần kinh, tại sao lại thích người ta như thế, người ta căn bản không coi mình ra gì, người ta đã nói chỉ coi mình là đồ chơi, đồ giải trí, vậy thì việc gì cậu phải ở đây để bị coi thường!
Điền Chính Quốc khổ sở xoay người đi, cậu sẽ không bao giờ muốn để ý đến thằng khốn này nữa!
“Đi đâu?” Thái Hanh cau mày hỏi, Chính Quốc không để ý tới hắn.
“Vừa rồi tôi mới gặp Tương Thiến Thiến!” Thái Hanh nhếch môi, kêu lên với Chính Quốc đang đi ra chòi nghỉ mát.
“Tiện nhân kia có phải thông đồng với cậu hay không, không phải tôi đã nói với cậu là không được để ý đến cô ta sao!” Nghe vậy, Chính Quốc lập tức quay ngoắt lại, giống một con cọp mẹ hung hăng chất vấn Thái Hanh.
Tương Thiến Thiến tựa hồ thật sự rất thích Kim Thái Hanh, sợ cậu thật sự làm cho Thái Hanh bị đuổi học, cho nên lựa chọn không dây dưa với Thái Hanh nữa, nhưng cậu vẫn không yên lòng với cô ta!
“Chúng tôi không nói chuyện, cô ta nhìn thấy tôi liền cúi đầu bỏ đi!”
“Coi như cô ta thức thời!” Chính Quốc hài lòng nói, không thấy được nụ cười trêu tức trên mặt Thái Hanh, bằng không nhất định sẽ lại tức giận.
“Tôi xin nghỉ một tuần, tôi muốn về nhà.” Thái Hanh đột nhiên nói.
“Cái gì?” Chính Quốc lắp bắp kinh hãi, lo lắng hỏi: “Sao đột nhiên cậu muốn về nhà, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không phải, ngày kia là đại thọ sáu mươi của ông nội tôi!”
Lời nói của Thái Hanh làm cho Chính Quốc an tâm, cậu cười híp mắt nói: “Đại thọ sáu mươi của ông nội cậu nhất định rất náo nhiệt nhỉ!”
“Tôi sẽ không dẫn cậu về!” Thái Hanh nhìn tròng mắt chuyển động, biết ngay cậu ta suy nghĩ cái gì.
“Tại sao không dẫn tôi về? Tôi rất muốn đến gặp người nhà của cậu, cậu mang tôi về cùng đi! Năn nỉ mà, Hanh ca ca…” Chính Quốc nắm chặt tay Thái Hanh ra vẻ đáng thương kêu lên, Thái Hanh sợ nhất bị cậu gọi như vậy.
“Gớm muốn chết! Đừng gọi tôi như vậy, tôi sẽ nôn mất!” Nhìn cậu ta rõ ràng là một thằng con trai lại làm nũng giống như một nữ sinh, Kim Thái Hanh nổi da gà đầy người.
“Vậy cậu nên biết điều một chút dẫn tôi về, nếu không tôi vẫn sẽ gọi cậu —— Hanh, ca, ca, gớm chết cậu!” Chính Quốc uy hiếp nói, Thái Hanh đã gặp qua ba mẹ cậu rồi, cậu cũng muốn gặp người nhà của Thái Hanh.
“Được rồi! Tôi dẫn cậu về…” Thái Hanh thật sự sợ cậu ta nũng nịu gọi hắn là Hanh ca ca, quá khủng khiếp!
“Mai tôi phải đi xin phép!” Chính Quốc vui vẻ phấn chấn kêu lên.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh thở dài trong lòng, vô luận thế nào cũng tuyệt đối không thể dẫn con heo này về gặp đám yêu ma quỷ quái kia, dưới hỏa nhãn kim tinh của ba mình cùng đại mao, lập tức sẽ nhìn ra quan hệ của bọn họ, đến lúc đó hắn nhất định sẽ chết rất khó coi!
Điền Chính Quốc đáng thương không biết mình bị lừa, còn vui vẻ hỏi: “Thái Hanh, người nhà cậu thích cái gì?” Cậu nhất định phải gây ấn tượng tốt cho người nhà hắn, phải mang nhiều quà đến gặp mặt, đặc biệt là thọ lễ ông nội của Kim Thái Hanh nhất định phải đủ khí phái.
“Hỏi cái này làm gì?” Thái Hanh nghi hoặc nhướn mày.
“Hỏi mới có thể mua quà cho bọn họ. Lát rảnh tôi phải đến ngân hàng rút tiền.” Chính Quốc hết sức chuẩn bị nhiều một chút.
“Ngày mai lúc nào đi thì mua, tránh bây giờ mua về làm bọn La Suất hoài nghi.” Thái Hanh vội vàng ngăn cản cậu.
“Được!” Chính Quốc gật đầu, cảm thấy Thái Hanh nói cũng có lý, hoàn toàn không biết ngày mai căn bản Thái Hanh sẽ không dẫn cậu đi…
•••
💁🏻♀️: sắp có sự thay đổi mới, piu piu (☞ ͡° ͜ʖ ͡°)☞
BẠN ĐANG ĐỌC
taekook (h-edit) ⚣︎ con mồi của chàng trai lạnh lùng
Random"Tại sao một đại thiếu gia như mình lại phải ở cùng phòng với một tên nhà quê? Không được! Nhất định phải tìm cách đuổi thứ thanh niên mặt than xấu xí này ra khỏi ký túc xá. Nhưng vì cái gì mà mỗi lần có ý định đuổi tên đó đi thì Điền thiếu cậu lại...